🍉Chương 18: Bắt được ăn lén!🍉
Edit: Hà My
Beta: Tiểu Tuyền
Chạng vạng tối hôm đó tan tầm trở lại, Lâm Lam như cũ đi về trước dọn dẹp một chút, xem một chút con vịt nhỏ, giúp đở Hàn Thanh Tùng trồng rau dưa còn có thể trồng.
” Nói một chút với bà Hàn có thể làm một bát mì cho Tiểu Vượng ăn không? Dạ dày thằng bé yếu, mới tiêu chảy, lương thực khô tiêu hóa không tốt.” Hôm trước Tiểu Vượng đi theo anh chị ra ngoài ăn quả dại cỏ dại lung tung kết quả tiêu chảy, mặc dù đã dừng đi tả nhưng vẫn không muốn ăn.
Lâm Lam đau lòng thằng bé muốn chuẩn bị chút món nhỏ, nhưng lương thực trong nhà đều ở trong tay bà Hàn cả.
Hàn Thanh Tùng cũng rất quan tâm Tiểu vượng, “Anh nói với mẹ một chút.”
Anh mặc dù không nói, nhưng nhìn ở trong mắt. Lâm Lam một thân y phục cũ rách,người gầy không được hai lạng thịt, eo mảnh khảnh, một tay anh có thể bóp đứt. Nhìn lại mấy đứa trẻ từng đứa xanh xao vàng vọt. Đại Vượng ba ngày hai đầu không thấy người, như đứa trẻ hoang vậy. Nhị Vượng Mạch Tuệ mặc dù hơi sạch sẻ, nhưng quản áo cũng không có mới. Chớ nói chi là Tam Vượng, cả ngày ở trong sông bơi, trên người chỉ có một cái quần cục rách. Ánh mắt Tiểu Vượng không tốt, thân thể càng kém, gầy teo nho nhỏ, lộ ra vẻ đầu lớn mắt to đặc biệt đáng thương.
Anh sai Nhị Vượng đi theo bà nội nói một tiếng, làm cho Tiểu Vượng chút mì phở ăn, không chuẩn bị sợi mì, thì chuẩn bị chút bột mì cũng được.
Chờ lúc ăn cơm tối, Lâm Lam phát hiện đừng nói bột mì trước mặt Tiểu Vượng, ngay cả bánh bột ngô cũng bị mất, tất cả đều đổi thành bánh ngô đen thùi lùi.
Cô nắm bánh bột ngô thử một chút, những hình ảnh chịu khổ từ chỗ sâu trong trí nhớ hiện ra, dưa thay bột cái gì, tinh bột cái gì, cái gì. . . . . . Ăn nghiêm trọng thì trướng bụng táo bón, cả người sưng vù. . . . . .
Đây rõ ràng chính là bánh ngô rau dại, thậm chí có thể là lá rau lang nhặt nuôi heo, bên ngoài bọc ít bột đúng không? Đây là ăn thức sao?
Lúc này mới ở riêng không có hai ngày thức ăn thẳng tắp giảm xuống, hóa ra không muốn cho bọn họ trở lại ăn hay là làm sao ?
Hơn nữa nhà nông ăn cơm cũng không có kỹ thuật hàm lượng cái gì, bữa sáng là bánh bột ngô, ổ bánh ngô, nấu khoai lang các loại đều hấp, nếu có tâm tình cũng sẽ nấu chút cơm, bữa cơm trưa hấp bánh bột ngô cùng món mặn là chính, nấu rau thêm vài giọt dầu, không có cơm tối thì có cháo rau….
Cho dù kiếp trước Lâm Lam không thích nấu cơm, cô cũng biết những thức ăn này căn bản không có chút dinh dưỡng gì.
Nhưng, tại sao chị dâu cả nấu cơm khó ăn như vậy chứ?
Còn không chỉ là khó ăn, mấy ngày qua —— kể từ khi ở riêng bắt đầu, cô phát hiện thức ăn trong nhà thật sự là càng ngày càng kém.
Hiện tại theo Tam Vượng nói nhà những người này không có gì ăn, cái gì ” Cơm khoai lang, khoai lang súp, một ngày ba bữa bỗng nhiên đói bụng đến phát sợ” .
Xem một chút ổ bánh ngô trong tay có thể đánh chết chó!
Loại bánh ngô này bên trong lá khoai lang và khoai lang cọng mài thành bột, trong thời kỳ ba năm khó khăn “Tinh bột”này là một loại bữa ăn thay mì, người ăn có thể táo bón, nghiêm trọng thì toàn thân sưng vù thậm chí bụng trướng hư.
Nhà ông Hàn là một đêm trở lại trước giải phóng hả?
Trong lòng Lâm Lam tức giận, người lớn ăn cái này còn không được, trẻ con dạ dày yếu hơn sẽ không lớn lên được, huống chi Tiểu Vượng còn bệnh !
Cô nhìn bà Hàn một cái, người sau một bộ dạng khỏe mạnh nói khẩu vị không tốt.
Mấy người đàn ông thì không nói gì, Chị dâu cả chỉ lặng yên ăn, Chị dâu Hai lại chỉ uống bát cháo không ăn bánh ngô.
Về phần bọn nhỏ hơn phân nửa đều uống cháo, chỉ có Đại Vượng đang gặm cái bánh kia, khó khăn lắm mới nuốt xuống. Đứa nhỏ này rất quật cường lại không thích nói chuyện, tính tình trầm mặc, nhưng mà chưa bao giờ oán trách cũng không kén ăn. Thử nghĩ xem kiếp trước thằng bé lăn lộn giang hồ, bị bắn chết. . . . . . Lâm Lam trong lòng lộp bộp.
Nhị Vượng và Mạch Tuệ ăn hai cái, nghẹn cổ cố nuốt xuống, lúc sau không muốn ăn nữa.
Mạch Tuệ vừa buông xuống, Bà Hàn nhìn thấy lập tức mắng: “Làm sao lại để thừa đồ ăn, chê khó ăn hả? Đã không có đói bụng chúng mày rồi, thử nghĩ xem thời điểm ba năm khó khăn, đừng nói bánh ngô như vậy, dù có nhặt rau dại cũng là thứ tốt. Bao nhiêu người ăn rơm rạ, cành đậu, rễ hoa mầu mài thành bột, chúng mày còn chê ăn không ngon hả?”
Tam Vượng bĩu môi, “Bà nội, thức ăn này là gì a, mấy nhà ngèo nhất lười nhất trong thôn chúng ta cũng không có ăn cái này nữa.”
Đây là đồ ăn cho heo sao?
Thằng bé đem bánh ngô trong tay ăn hai cái nhét trong túi áo, tính toán lấy về nuôi con vịt nhỏ.
Bà Hàn cả giận nói: “Chúng mày không làm chủ gia đình, không biết củi gạo dầu muối đắt, chúng mày trừ ăn ra còn biết cái gì? Trong nhà mau đói chết biết không hả?”
Mắng như vậy, ai cũng không nói nữa.
Lâm Lam ngó ngó, chờ nghe thấy tiếng bước chân Hàn Thanh Tùng vào sân, cô lại hỏi Bà Hàn, “Mẹ, hai ngày nay Tiểu Vượng tiêu chảy, có thể làm chút mì nóng cho thằng bé ăn hay không?”
Bà Hàn bốp một tiếng đem chiếc đũa vỗ lên bàn, “Làm sao nhiều bệnh như vậy, người nào mà sống không như vậy, đều là bần nông và trung nông, ăn cơm địa chủ làm gì?”
Lâm Lam giả bộ ủy khuất nói: “Cũng không phải ngày ngày muốn, chỉ ngã bệnh mới ăn. Bánh ngô như vậy Tiểu Vượng ăn không tiêu hóa.”
Hàn Thanh Tùng đi tới, vừa rửa tay tới dùng cơm, anh vừa nghe cũng biết chuyện gì xảy ra. Anh hỏi Nhị Vượng, “Nói với bà nội chưa?”
Nhị Vượng bỉu môi, ủy khuất nói: “Cha, dĩ nhiên nói rồi, con nói nhiều lần rồi.”
Bà Hàn tức giận nói: “Nói thì phải làm à? Trong nhà không có bột mì ông trời nói cũng vô dụng. Muốn ăn sau này hãy nói sau.”
Mùa hè mới chia lúa mạch, muốn không có bột mì đó là không có khả năng.
Hàn Thanh Tùng: “Không có bột mì thì chuẩn bị trứng gà ăn, để con làm.”
“Làm gì đấy!” Bà Hàn nổi đóa “Tổng cộng có mấy con gà thôi, hơn phân nửa còn không đẻ trứng. Bây giờ anh đã không kiếm được tiền, trong nhà không có tiền, chỉ có thể dựa vào mấy cái mông gà làm tiền đúng không? Anh ăn, tôi lấy cái gì đổi lại dầu hoả với muối?”
Nhị Vượng bỉu môi, nhỏ giọng nói thầm: “Giữ lại cho cô út chú út ăn chứ sao.”
Hàn Thanh Tùng nhìn lướt trên bàn cơm. Tiểu vượng yên tĩnh, Mạch Tuệ là bé gái đang cầm cái bánh ngô vừa đen vừa cứng rầu rĩ, Lâm Lam mặc một thân quần áo mụn vá, so sánh với chị dâu hai ở đối diện không biết khó coi gấp bao nhiêu lần.
Trong lòng anh có một loại cảm giác nói không ra lời, chua chát, có chút đau đau, ngực như nghẹn lại.
“Một cái trứng gà có ba bốn xu tiền.” Hàn Thanh Tùng kiên trì.
“Sao rồi, anh muốn tính sổ cùng mẹ à, anh kiếm tiền vậy anh cả ngày không ở nhà, không hầu hạ cha mẹ không làm việc nuôi gia đình, không cầm ít tiền phụ à? Một quý này một đồng tiền cũng không có cầm về, còn muốn ăn trứng gà của tôi, có kẻ không có lương tâm như chúng. . . . . .”
“Được rồi, chỉ một cái trứng gà thôi!” Ông Hàn vẫn không có lên tiếng, lúc này chịu không được rồi, “Làm cho đứa nhỏ. Đang bị bệnh, bà nhìn gầy đến đáng thương chưa.”
Hàn Thanh Tùng liền vào trong nhà, Lâm Lam thấy thế vội vàng đuổi theo.
Chị dâu cả cũng bận rộn đi qua, “Để chị, để chị!”
Hàn Thanh Tùng không ở nhà, không biết vị trí đồ trong nhà, nhưng là Lâm Lam biết a.
Động tác cô mau, tìm được hũ để trứng gà, bên trong đều nhanh đầy, còn có một vạc bột mì, còn vạc của những thứ khác.
Bà Hàn cách ngày liền mang bình bánh nướng áp chảo, để mang đến huyện thành cho con trai út con gái út, trong nhà là thường mài bột mì.
Cả nhà từ già đến trẻ cả ngày ăn lương thực phụ, liền vì tiết kiệm lương thực tinh cho bọn hắn đây.
Chị dâu cả vẫn chậm một bước, cô lúng túng cười cười, cầm một cái trứng gà.
Lâm Lam thuận thế lại cầm một, làm một cái, làm để Tiểu Vượng ăn no được.
Hàn Thanh Tùng nói: “Chị dâu cả, chị ăn cơm đi, để em.”
Làm trứng gà rất nhanh, nấu một nồi nước, đem trứng gà để vào, để lửa nhỏ cho chín, liền múc đi ra ngoài cầm cho mấy hạt muối đi vào là được.
Vì không chọc cho nhiều người tức giận, Lâm Lam cũng không mang ra ngoài, mà gọi Tiểu Vượng vào trong nhà ăn.
Tiểu Vượng rất hiểu chuyện, nhỏ giọng: “Mẹ ăn một, con ăn một.”
Lâm Lam tượng trưng ăn một miếng, còn dư lại liền đút cho Tiểu ượng.
Phía ngoài bà Hàn còn chua, “Nó còn biết cho mẹ nó ăn, cũng không biết cho bà nội ăn.”
Đút xong cho Tiểu Vượng, Lâm Lam mới ra ăn.
Cô đem bánh ngô ngâm vào trong cháo, nhìn Nhị Vượng và Mạch Tuệ thật sự nuối không trôi, nhưng sợ dâm uy của bà Hàn cũng không dám bỏ lại, liền nháy mắt với bọn chúng, ý bảo cho cha ăn.
Nhị Vượng đem của Mạch Tuệ cũng cầm qua đi, lén lút kín đáo đưa cho Hàn Thanh Tùng.
Hàn Thanh Tùng lại nhìn Lâm Lam một cái, lặng yên nhận lấy mình ăn.
Ăn cơm xong đám đàn ông đi ra ngoài tụ tập hút thuốc khoác loác, phụ nữ ở nhà mang bọn nhỏ làm việc nhà. Lâm Lam mang theo mấy đứa trẻ về nhà, trên đường cô nói với Nhị Vượng cùng Mạch Tuệ một chút, để cho bọn họ tìm cơ hội xem bác gái cả nấu cơm như thế nào.
Nhị Vượng thoáng cái hiểu , “Mẹ, mẹ nói bác cả gái cố ý làm không dễ ăn cho chúng ta ăn hả?”
Lâm Lam ý bảo thằng bénhỏ giọng, “Không phải là bác gái cả của con, nhất định là bà nội, tức giận chúng ta ở riêng, không muốn cho chúng ta ăn chứ sao.”
“Thật? Bà thật hư như vậy?” Tam Vượng nghe chuyện liền chen chúc tới đây, “Con đi xem một chút.”
Thằng bé quay đầu liền hướng nhà chạy, lại bị Đại Vượng một tay kéo trở về, “Đóng cửa rồi, em chạy cái rắm.”
Lúc bọn họ đi ra, bác hai gái cả đã đem cửa đóng lại.
Đại Vượng xách Tam Vượng đi.
Đến nhà, Lâm Lam đuổi bọn nhỏ rửa mặt rửa chân, sau đó đem hương muỗi hun để trước cửa, chuẩn bị ngủ.
Cô đóng của chạy vào trong nhà, tìm cơ hội một mình nói chuyện với Hàn Thanh Tùng.
” Thức ăn hai ngày nay anh thấy được không?”
Hàn Thanh Tùng dùng nước rửa chân, “Sao?”
“Sao? Anh không nhìn ra, từ lúc anh trở lại ở riêng sau, thức ăn càng ngày càng kém sao, hôm nay lá rau cũng lấy ra thay mì phở rồi.”
Hàn Thanh Tùng suy nghĩ một chút, “Bánh ngô có chút thô.”
“Chỉ là có chút thô?” Lâm Lam nhìn anh, nói trắng ra với anh “Cho dù mấy năm khó khăn kia, bà Hàn bọn họ cũng không có ăn loại bánh ngô này!”
Nghe giọng nói của cô mang theo oán giận, Hàn Thanh Tùng hiểu ra ý của cô, “Em cảm thấy mẹ cố ý làm cơm như vậy?”
Lâm Lam châm chọc nói: “Làm sao, anh nghĩ không tới sao?”
Hàn Thanh Tùng cau mày, đối với hành vi như vậy của bà Hàn có chút không cách nào tiếp nhận, lại cảm thấy người gia bị quaba năm nạn đói, căn bản đều có tật xấu như vậy, không ăn không mặc, “Chắc không cố ý khắt khe, khe khắt bọn nhỏ. . . . . .”
Dù sao buổi tối cũng cho Tiểu Vượng ăn trứng gà.
“Dừng!” Lâm Lam liếc mắt, trừ con trai ngốc phủ lên tám trăm thước kính lọc đối với mẹ mình, ai cũng có thể nhìn ra Bà Hàn không phải là người lương thiện.
“Anh hàng năm không ở nhà, không biết tình huống, em không nhiều lời với anh, một mình anh nhìn cho kỹ.” Cả ngày không ở nhà, còn tưởng rằng mẹ mình rất thông tình đạt lý đây. Lần này trở lại còn không có thấy rõ?
Bà Hàn một câu quan tâm Hàn Thanh Tùng cũng không có, có chính là muốn tiền, biết anh muốn chuyển nghề nên đồng ý ở riêng.
Ở riêng cái gì cũng không cho, Hàn Thanh Tùng làm ra cái gì, bà đòi trước tiên.
Chuyện này ở trong mắt người ngoài sáng mắt vừa nhìn cũng biết bà Hàn cố ý.
Trước kia nguyên chủ gây chuyện, lại mềm yếu, bà Hàn liền mừng rỡ giả bộ mẹ chồng hiểu chuyện, nhưng thật ra thì, bà hư trước rồi.
Cô cũng không phải là muốn làm xấu mối quan hệ của Hàn Thanh Tùng và bà Hàn, dù sao người ta là mẹ con, cô chỉ muốn để cho Hàn Thanh Tùng thấy rõ ràng, cô và các con ở trong cái nhà này bị đãi ngộ không công bằng.
Còn có, để cho anh thấy rõ, bà Hàn không phải là cái dạng mẹ chồng đối với bọn họ cũng không tệ như anh nghĩ.
Dù sao trước tiêm mũi dự phòng cho Hàn Thanh Tùng, đừng tưởng rằng là cô gây sự.
Ngày thứ hai cô cùng Nhị Vượng, Mạch Tuệ, Tiểu Vượng lặng lẽ nói thầm, để cho bọn họ nghĩ biện pháp một chút xem bác gái cả nấu cơm.
Chuyện này không thể để cho Tam Vượng biết, thằng nhóc kia thẳng tính, không được dấu chuyện, hơn nữa cậu bé lại nghe Đại Vượng , Đại Vượng có rất nhiều thành kiến đối với Lâm Lam, không thể để cho nó biết.
Kết quả Nhị Vượng và Mạch Tuệ nhiều lần qua bên kia cũng không thấy Chị dâu cả làm cơm khác, cũng là đưa bánh ngô thay mì, bọn họ hỏi những đứa trẻ khác cũng không còn hỏi ra cái gì. Hơn nữa chỉ cần không phải thời gian ăn cơm, bà Hàn thấy bọn họ liền mắng, sai bọn họ nhanh chóng đi cắt cỏ kiếm công điểm.
Bọn nhỏ cũng cảm thấy có thể là Lâm Lam nghi ngờ, dù sao tất cả mọi người ăn giống nhau.
Lâm Lam lại không cho là như vậy, dựa theo hiểu biết của cô đối với bà Hàn, nhất định là có mờ ám.
Cái vạc lớn chứa đầy lương thực ở phía Đông đâu rồi, còn có nửa căn phòng nhỏ, bên trong cũng đặt lương thực, cô út không ở nhà, bà Hàn cầm chặt khóa, ai cũng không cho vào.
Chị dâu cả hoàn toàn có thể trốn nhà con thứ ba chưng cái bánh bột ngô khác cùng bánh ngô, về phần trẻ con có bà Hàn uy hiếp, ai dám nói gì?
Xem chừng nói ra thì phải cùng ăn giống bọn họ.
Cô âm thầm quan sát hai bữa cơm để cho cô tìm được sơ hở, Lâm Lam suy tư một chút thì ý hay.
Cô muốn bắt quả tang tại chỗ, xem bọn họ còn lời gì để nói.
Hôm sau cô dậy sớm, trời còn không sáng liền rón rén xuống giường đi ra cửa nhà ông Hàn.
Cửa cổng đang đóng.
Cô trước đi bộ đến nhà sau, quả nhiên nghe thấy thanh âm Chị dâu cả nhóm lửa thổi ống gió, còn tiếng nói nhỏ.
Sau đó cô chỉ nghe thấy Chị dâu Hai đè ép tiếng nói: “Cao Lương, Tiểu Phú mau xuống giường thôi, nhanh chóng đứng lên ăn hai miếng bánh mì, đợi lát nữa bọn thím ba của con tới cũng chỉ có thể ăn lá khoai lang bánh ngô nữa.”
Quả nhiên, giấu bọn họ chơi chiêu này!
Lâm Lam suy nghĩ một chút, nhanh chóng về gọi Nhị Vượng, Mạch Tuệ cùng nhau đi.
Hàn Thanh Tùng đứng lên gánh nước tưới rau, thấy bọn họ hỏi câu, “Vội vả làm gì đó?”
Lông mày Lâm Lam nhướng lên, “Tìm chứng cớ cho anh!” Không bắt tại chỗ, anh còn không biết lợi hại đâu
Đến nhà họ Hàn, bọn họ cũng không gõ cửa, Lâm Lam trực tiếp từ tường rào thấp bé phía nam nhảy qua, thời điểm cưỡi ở đầu tường vừa mới bắt gặp Chị dâu Hai dẫn mấy đứa trẻ đang đoạt bánh bột ngô, vừa cướp vừa nói: “Người nào đi cửa ngó chừng, nhìn bọn họ tới thì kêu một tiếng, nhanh. Mau ăn, mau ăn!”
Lâm Lam không chút khách khí quát một tiếng, “Các ngươi ăn lén!”
Cô thình lình kêu một tiếng như vậy, làm phụ nữ trẻ con trong viện đang chột dạ ăn lén sợ đến khẽ run rẩy, Tiểu Phú làm bánh bột ngô rơi trên mặt đất.
Chị dâu Hai lại càng thiếu chút nữa đem bát cơm ném, cô ta quay đầu nhìn Lâm Lam, mắt đối mắt, giống như thấy quỷ, trong lúc nhất thời có chút không thể tin được, “Vợ, vợ chú Ba, em, em, em tới?”
Lâm Lam phát hiện, ở trong nhà này không đanh đá không được, nên cao lãnh thì cao lãnh, nên ra tay thì ra tay!
Cô nhảy đi xuống một bước xa chạy lên trước mặt Chị dâu Hai đem bát cơm trong tay đoạt tới, “Tôi nói các ngươi thật là giỏi a.”
Nhị Vượng cùng Mạch Tuệ cũng tiến vào, “Hừ, không biết xấu hổ!”
Chị dâu Hai phản ứng đầu tiên chính là muốn đem bát cơm đoạt lại, cô còn không có ăn đâu.
Chị dâu cả thẹn đỏ bừng cả khuôn mặt, trong lúc nhất thời không biết nói gì, đôi môi mấp máy , “Vợ chú ba, tới rồi. . . . . . Hôm nay cải thiện thức ăn, còn đang đỉnh bảo đứa bé đi gọi mọi người đây.”
Chuyện mất mặt này cũng chỉ có bà Hàn có khả năng nghĩ ra, vừa bắt đầu cô không đồng ý, chuyện này nếu để cho vợ chú Ba biết, kia không phải là cười chết người a.
Mấu chốt đồ ăn không phải tất cả đều là lá khoai lang mới, đa số đều làm từ năm ngoái, mùi vị kia thật là người nào ăn người đó biết, thời điểm ba năm tai hoạ Bà Hàn cũng không chịu ăn đâu.
Kết quả bà Hàn nảy sinh ác độc nói nếu ai dám trái ý, sẽ làm cho người đó không được ăn cơm, bao gồm trẻ con.
Cho nên cô cũng chỉ có thể gì cũng không nói.
Chẳng qua không ngờ mới hai ngày đã bị vợ chú Ba cho phát hiện.
Thật sự là mất mặt a.
Bà Hàn ở trên giường gạch hô: “Làm sao, cô cho rằng tiền trợ cấp là tôi tiêu? Trước kia không phải đều là bù cơm mua lương thực hả? Lần này không có tiền, dĩ nhiên không có cơm ăn!”
Nhà họ Hàn mỗi một người đều phải bắt đầu làm việc kiếm tiền công điểm , nhưng mà chớ quên, còn phải nuôi hai người lớn chú út cô út ăn cơm đâu, bọn họ không làm việc không kiếm công điểm, nhưng lương thực mà họ ăn đều là người khác bù công điểm của mình hoặc là tiêu tiền bổ sung cho bọn họ.
Nhưng mà bà Hàn thích lấy việc nuôi 11 đứa bé ra nói chuyện.
Lâm Lam không muốn cùng bọn họ cải vã, “Vậy được, đem lương thực của chúng tôi chia ra, sau này tự chúng tôi nấu cơm ăn.”
Chuyện chia lương thực đều không cần bàn, Bà Hàn đánh chết cũng không đồng ý, nhưng mà lần này là bà đuối lý, vì không muốn để cho con thứ ba có ý kiến, “Muốn chia cũng chờ thu hoạch lương thực xuống tới rồi hãy nói, lúc này đang nghèo rớt mồng tơi rồi, chia lương thực cái gì, dằn vặt!”
Chị dâu cả lặng yên cầm bánh bột ngô đi ra ngoài để cho mọi người cùng nhau ăn, cúi đầu xấu hổ nhìn Lâm Lam, sợ Lâm Lam nổi điên lại muốn tìm cái chết, nếu để cho Hàn Thanh Tùng nhìn thấy, khẳng định cho là vợ muốn tự tử đều bị trong nhà ép.
Lúc này ông Hàn cùng đám đàn ông tất cả đều đứng lên, từng người bọn họ đều rất xấu hổ , nhưng làm bộ không biết.
Ông Hàn: “Đi đi cày đất.” Vừa nói giơ xẻng lênliền đi nhanh, cơm cũng không kịp ăn.
Anh cả Hàn theo sát phía sau, mất mặt a.
Lâm Lam nhìn bên ngoài một chút, Nhị Vượng ra dấu tay cho cô, cô biết Hàn Thanh Tùng dẫn Tiểu Vượng cũng đã tới rồi.
Cô cầm lấy bát cơm cho Nhị Vượng cùng Mạch Tuệ chia bánh bột ngô, lớn tiếng nói: “Tôi cũng cảnh cáo trước, hoặc là chia khẩu phần lương thực tự chúng ta làm ăn, nếu như không đủ, đói tự chịu. Nhưng nếu không phân khẩu phần lương thực, còn đặc biệt cho nhà chúng tôi làm thức ăn cho lợn, lần tới để cho tôi thấy. . . . . .”
Cô dừng một chút, quét Chị dâu cả, chị dâu Hai một cái, nghe tiếng bước chân của Hàn Thanh Tùng đã đến cửa viện, liền lớn tiếng nói: “Tôi liền đem nồi đập, đem cái bàn bổ, ai cũng đừng ăn!”
Chị dâu cả cùng chị dâu Hai bị làm cho sợ đến khẽ run rẩy, bọn nhỏ cũng hoảng sợ nhìn thím Ba.
Thím đúng là thím!
Người đàn bà đanh đá vẫn là người người đàn bà đanh đá kia, càng thêm hung hãn rồi!
Nhìn ánh mắt đó, so với cọp mẹ còn lợi hại hơn!
Nói xong câu đó, Hàn Thanh Tùng đã đi tới.
Nhị Vượng lập tức hô to: “Cha, cha mau nhìn! Hai bọn họ hợp lại làm bánh bột ngô ăn trộm, chờ chúng ta tới đây thì cho chúng ta bánh ngô lá rau lang đó!”
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Vip