Chương 60: Ngược cực phẩm.
Edit: Hà My
Beta: Tiểu Tuyền
“Con câm miệng cho mẹ!” Lâm Lam gắp một sủi cảo cái cải trắng thịt nhét vào trong miệng Tam Vượng.
Vì chiếu cố Đại Vượng Tam Vượng, bọn họ còn nấu một nồi cải trắng thịt heo sủi cảo.
Sủi cảo vớt ra bát bỏ lên lót nồi bằng cán cao lương để trên bàn, như vậy mau nguội, miễn cho trẻ con nóng vội bỏng miệng.
Lúc Lâm Lam muốn để lên trên, quả nhiên Hàn Thanh Tùng lấy đi.
Lâm Lam liền tiếp đón bọn nhỏ kháng, “Thịt sủi cảo không có tiền a, chỉ có phúc khí sủi cảo có, ai ăn trúng thì thuộc về người đó.”
Đậu hủ sủi cảo có một xu tiền, táo đỏ, đường đỏ, ăn đụng tiền chính là tân niên phát tài, ăn đến táo chính là tân niên tốt đẹp, ăn đến đường chính là tân nương cường, đậu hủ chính là đều có phúc.
Dù sao đều có ngụ ý tốt.
Tiền xu Lâm Lam đã sát khuẩn, sạch sẽ.
Tam Vượng vừa nghe liền chạy nhanh lên kháng, cầm lấy một cái phúc khí sủi cảo liền ăn, “Oa, ăn ngon vậy? Anh cả, anh mau nếm thử, thơm nức.”
Nhân bên trong đều dùng mỡ heo xào quá, hơi nước khóa ở đậu hủ cùng miến, ăn lên không có dư thừa hơi nước, nhưng là nhân lại no đủ nhiều nước, vị cực hảo.
Tam Vượng ăn đến đôi mắt lóe sáng.
Đại Vượng nếm một chút, ánh mắt sáng lên, đích xác ăn rất ngon.
Bọn nhỏ ăn đến khen không dứt miệng, sôi nổi khen Lâm Lam làm ăn ngon.
Xem bọn họ đều thích ăn, Lâm Lam cong cong mặt mày, đối với người lao động tới nói, người khác cảm kích thành quả lao động của chính mình, là vui vẻ nhất rồi.
“Đây cũng là công lao đâu của anh Hai, vì làm bữa cơm ngon cho chúng ta, mỗi ngày đều tốn tâm tư nhiều.”
Bọn nhỏ lại đều cảm kích Nhị Vượng, khen thằng bé nấu cơm ăn ngon.
Nhị Vượng cũng vui rạo rực, cảm giác trong thân thể tràn ngập lực lượng, vất vả lúc trước cũng đáng.
Tam Vượng vì ăn tiền, không ăn thịt, liền phủng bụng ăn sủi cảo chay.
Một hồi ăn đến cái táo, trong chốc lát ăn đến cái đường, chính là ăn không được cái có tiền.
Thằng bé nóng nảy, “Mẹ, mẹ bao mấy cái tiền a?”
Lâm Lam cười tủm tỉm, “Mỗi cái giống nhau đều là chín a, cửu cửu trường nguyên sao.”
Hàn Thanh Tùng kẹp lên một cái sủi cảo bỏ vào trong miệng, thoáng cái liền cắn ra một đồng xu.
Lâm Lam cười nói: “Hàn cục phát tài! Miếng đầu tiên liền ăn trúng cái tiền, thực sự có phúc khí.”
Cô duỗi tay, Hàn Thanh Tùng liền đem tiền xu kia đặt ở trong tay cô.
Một lát, Đại Vượng miệng rắc một tiếng, cũng ăn trúng một cái tiền, cả nhà lập tức chúc mừng thằng bé.
Nhị Vượng xem xét, dùng chiếc đũa từ tô kẹp một cái ra “Ha ha, cái này cũng có tiền.”
Thằng bé cắn một cái, quả nhiên, cứng ngắt, một cái một đồng tiền xu.
Mạch Tuệ cũng học nó chiêu kia, lập tức tìm những cái sủi cảo bẹp bẹp thoạt nhìn giống có tiền.
Tam Vượng cũng học theo, kết quả tìm chỉ có mấy cái táo đỏ cùng đường đỏ, một đồng tiền cũng không tìm được, khiến nó gấp gáp.
Bụng đều thực căng!
Tiểu Vượng đang học cầm đũa đó, sợ rớt, cho nên thật cẩn thận mà kẹp, một không cẩn thận, đem sủi cảo kẹp vỡ, lộ ra màu trắng tiền xu.
“Oa, Tiểu Vượng phát tài!” Mạch Tuệ thấy, nhanh chóng nhắc nhở bé.
Tiểu Vượng vui vẻ mà đem tiền xu lấy ra cho Tam Vượng: “Cho anh này.”
Tam Vượng: “……”
“Mọi người đều ăn trúng rồi, chỉ có con không có.” Thằng bé có chút uể oải, nhưng bụng đã căng đến không chứa được nữa.
Lâm Lam kích thích nó: “Anh Ba nhỏ, mẹ cũng không ăn trúng đâu.”
Tam Vượng nhìn cô một cái, “Nhưng chồng mẹ con trai con gái mẹ đều ăn trúng rồi, bọn họ phát tài còn không phải là mẹ có tiền sao?”
Cả nhà cười rộ lên.
Mạch Tuệ nói: “Em yên tâm, chị có tiền chính là em có tiền, nếu chị kiếm được tiền sẽ cho em tiền tiêu vặt.”
Tam Vượng lập tức duỗi tay ngoéo tay: “Chị đừng lừa trẻ con nhé, lừa trẻ con càng lớn càng xấu.”
Mạch Tuệ: “……” chỉ muốn dụ em thôi, đã bị em gài bẫy.Cô bé duỗi tay cùng nó ngoéo tay, “Không lừa gạt em.”
Tam Vượng lập tức hăng hái, dùng chiếc đũa kẹp sủi cảo bỏ vào chén của Mạch Tuệ: “Chị, cái này khẳng định có tiền.”
Mạch Tuệ sờ sờ bụng: “Em làm gì không tự mình ăn.”
“Không phải do bụng căng ăn không được sao, em ăn còn nhiều hơn chị đó.” Thằng bé kéo lưng quần xuống, lộ ra cái bụng tròn trịa của chính mình.
Lâm Lam búng búng bụng thằng bé, bang bang, “Chín rồi”
Hàn Thanh Tùng gắp một cái đặt ở trong chén của Tam Vượng.
Ánh mắt Tam Vượng sáng lên: “Cha, có thật?”
Hàn Thanh Tùng: “Thử xem.”
Tam Vượng tin tưởng cha mình, cầm lấy liền ăn, “Cộp!” Thằng bé mừng rỡ cười ha ha, “Quả nhiên có tiền, anh Tam Vượng phát tài, vượng vượng vượng!”
Mọi người đều cười rộ lên, Lâm Lam lại vội vàng nhắc nhở bọn họ coi chừng sặc, nuốt xuống đi rồi nói nữa.
Lâm Lam cười nói: “Chúng ta tân niên phát tài, vượng vượng vượng, không tồi.”
Phía dưới vượng vượng liền hợp với tình hình mà “Gâu gâu gâu” lên.
Đại Vượng liền thưởng nó một cái sủi cảo phúc khí để ăn, vượng vượng ăn xong lập tức liếm chân Đại Vượng.
Bọn nhỏ ăn đến bụng to như dưa hấu, một đám ôm bụng lệch qua trên giường đất, nghe radio truyền đến âm thanh tân niên chúc mừng, đều cảm thấy năm nay ăn tết thật sự thật sự rất vui vẻ.
Hàn Thanh Tùng xem bọn nhỏ đều ăn no không ăn nữa, anh mới ăn thoải mái.
Lâm Lam nhìn chồng chỉ nhặt da sủi cảo ăn, liền nhanh chóng ngăn chồng, “Anh ăn trước cái còn nguyên này, còn lại thì chiên ăn.”
Ăn tết nói lời cát tường, sủi cảo vỡ cũng không nói toạc ra, mà nói trúng rồi. Nầu sủi cảo thời điểm liền sẽ hỏi: “Sủi cảo trúng không trúng?” người vớt sủi cảo liền sẽ kêu: “Trúng á!” Cũng rất thú vị.
Hàn Thanh Tùng đột nhiên nhìn cọ, cầm lấy bình rượu, “Uống một ly?”
Lâm Lam: “…… Anh uống đi, em không uống rượu, không thích uống.”
Hàn Thanh Tùng khẽ cúi người tới gần cô “…… Tửu lượng không được tốt.”
Lâm Lam nhanh chóng cúi đầu làm bộ uống canh sủi cảo.
Hàn Thanh Tùng đưa lỗ tai nói: “Còn được, không giống thằng nhóc phá phách chơi rượu điên.”
Lâm Lam hắng hắng giọng nói, làm bộ không biết, “Nói cái gì a, em cũng không biết.”
Hàn Thanh Tùng thấy lỗ tai cô cùng với nửa bên cổ đều đỏ, liền không hề nói cái gì.
Lâm Lam nhanh chóng nhặt một chén cải trắng nhân thịt heo cho chồng, tính toán dùng sủi cảo lấp kín miệng anh.
Hàn Thanh Tùng xuất thân binh nghiệp, lượng vận động lớn nên sự trao đổi chất mau, lượng cơm ăn cũng rất nhiều.
Thời điểm bình thường anh đều ăn bảy phần no, dù sao trong nhà trẻ con nhiều, làm bữa cơm bản thân liền không đủ ăn.
Nhưng bữa cơm ăn tết này là nhất định phải ăn no, biểu thị năm sau được mùa đốn đốn ăn no, hơn nữa Lâm Lam gói sủi cảo rất nhiều cũng đủ ăn, anh liền thoải mái ăn.
Anh ăn cơm động tác không chậm, nhưng không thô lỗ, chiếc đũa lên xuống lại mang theo một loại mỹ cảm quy phạm.
Cô cười nói: “Ở bộ đội các anh không cướp đồ ăn sao?” Anh lại còn có thể bảo trì tư thế như vậy.
Hàn Thanh Tùng ngừng một chút, “Hai năm đầu là dùng tay cướp.”
Dùng đũa theo không kịp.
“Sau lại, bọn họ đều cướp không qua anh.” Trong ánh mắt anh có ý cười chảy ra.
Lâm Lam nhìn anh cười cười, lại múc một chén cho anh “Không cần cấp, nhai nát một chút dễ tiêu hóa.”
Cô lại dùng lời nó dụ dỗ trẻ con để dụ dỗ mình, sóng mắt dịu dàng như mật có thể làm người ta chết chìm.
Hàn Thanh Tùng dừng chiếc đũa lại, anh cảm giác cả người nóng lên, có chút chịu không nổi, anh muốn hôn cô.
Nhưng cô lại ngượng ngùng, trốn tránh ánh mắt của anh, lại len lén liếc trộm anh.
Hàn Thanh Tùng nhìn cô thật sâu, đột nhiên liền buông chén bắt được tay cô, đặt ở bên miệng hôn hôn.
Nếu không phải có con cái ở bên cạnh, anh sẽ trực tiếp hôn môi cô, hôn đến cô thở không ra hơi, không dám lén meo meo nhìn lén anh nữa mới thôi.
Lâm Lam kinh hô một tiếng.
“Ai nha” Tam Vượng cũng lập tức phát ra tiếng kêu khoa trương: “Cha đăng ăn tay mẹ! Ha ha ha!” thằng nhóc liền nắm tay Đại Vượng lên gặm một ngụm.
Tuy rằng nó đang nghe radio, nhưng đôi mắt lại thỉnh thoảng theo dõi một chút, quả nhiên bị nó bắt gặp.
Đại Vượng đau đến vứt nó ra, ghét bỏ đến muốn đánh nó.
Thằng bé lập tức đem Tiểu Vượng kéo lại đây, Tiểu Vượng giơ lên trảo non nhỏ của mình “Anh cả, cho anh ăn của em nè.”
Mạch Tuệ đem tay của Tiểu Vượng kéo qua hôn một cái, “Thơm quá!”
Tiểu Vượng tưởng thật, cho mỗi người đều ăn tay bé, lại cho anh hai ăn, Nhị Vượng rất nể tình mà ăn.
Tam Vượng cũng đoạt tới gặm, nhưng thằng bé không nhẹ không nặng, Tiểu Vượng còn nhớ rõ bả vai bị anh gặm đau, nên lập tức đem chân đưa qua, “Cho anh ăn chân!”
“A —— cứu mạng a, thối quá ——” Tam Vượng làm ra bộ dáng ngã xuống đất, vừa muốn nói thối muốn chết, nhớ tới ăn tết Lâm Lam không cho nói chết, thằng bé liền nói oa oa.
“Ha ha ha……” Bọn nhỏ ở trên giường đất cười đến ngửa tới ngửa lui.
Lâm Lam vốn đang đỏ bừng mặt, lúc này cũng cười cong mặt mày, đi qua chọt ngứa Tam Vượng, Tiểu Vượng lại đem khuôn mặt nhỏ của mình cho Lâm Lam gặm.
Lâm Lam ôm mấy đứa nhỏ đùa giỡ.
Tam Vượng đầy cõi lòng phiền muộn, nhéo giọng nói, “Mẹ, mẹ rốt cuộc yêu con hay không?”
Lâm Lam: “…… Yêu, mẹ yêu …… đánh con!”
Tam Vượng nhìn cô muốn đuổi đánh mình, lập tức hướng cửa sổ trốn, “Mẹ đánh người ta, không yêu người ta.”
Lâm Lam rốt cuộc đem Tam Vượng ấn xuống, cười dữ tợn, “Con nhớ ăn không nhớ đánh đúng không, mẹ thành toàn cho con!”
Cô đem vớ Tam Vượng kéo xuống, dùng đồ gãi ngứa cào cào gan bàn chân thằng bé.
Đây là sát chiêu vô cực.
Tam Vượng lập tức oa oa mà xin tha, “Không dám, không dám nữa!”
Nhìn Lâm Lam giống như đứa bé cùng bọn họ ồn ào thành đám, Hàn Thanh Tùng bất tri bất giác cũng lộ ra vẻ tươi cười, ánh mắt ôn nhu đến chính anh cũng không biết.
Rất nhanh Lâm Lam cùng bọn nhỏ chịu đựng không nổi, chơi đùa thời điểm liền ngủ, một đám quần áo đều không cỡi.
Tam Vượng gối lên chân Đại Vượng, chân gác lên ngực Nhị Vượng, Tiểu Vượng ủi vào ngực Lâm Lam chổng mông ngủ say sưa.
Mạch Tuệ đi dọn kháng bắc, chui vào ổ chăn của mình, đem mình bọc đến kín mít, ngủ đặc biệt ngon.
Hàn Thanh Tùng trước đem Tiểu Vượng ôm trở về an trí xong, lại sửa tư thế cho mấy đứa nhỏ, rồi trực tiếp đắp lên chăn bông.
Cuối cùng anh đem Lâm Lam ôm về trên giường gạch ở phòng phía tây, giúp cô cởi ra áo bông đắp chăn lên.
Hàn Thanh Tùng nằm nghiêng ở bên cạnh Lâm Lam, lấy tay chống đầu, nhìn bộ dáng ngủ say của cô.
Đèn bão treo trên khung cửa, chiếu lên mặt mày cô minh diễm động lòng người, làm anh cảm thấy càng xinh đẹp hơn trước.
Anh lập tức liền nhớ tới chuyện cô uống say lúc trước.
Anh ở bên anh cả xử lý một chút mâu thuẫn, liền muốn về nhà xem vợ con trước, lại đi tìm Hàn Vĩnh Phương.
Lúc ấy bọn nhỏ ở trong sân chơi đâu, anh vào nhà, phát hiện cô ghé đầu vào bên cạnh Tiểu Vượng, một tay cầm bát trà, một bộ dáng tùy thời có thể ngã xuống đất.
Anh chạy nhanh tới đem cô bế lên tới, cô lại muốn cùng anhcụng ly.
Một người uống say, hơn phân nửa là mượn rượu tiêu sầu uống rượu giải sầu, xem ra cô bị ủy khuất trong lòng không thoải mái liền trở về uống rượu giải sầu.
Tim anh đột nhiên như bị bóp chặt.
Anh đem bát trà lấy ra, muốn đem cô bế lên, hai tay cô lại tìm tòi liền câu lấy cổ anh.
Cô uống xong rượu, gương mặt đã đỏ mắt sóng dục lưu, ánh mắt càng mềm mị mà câu lấy anh.
Anh cúi đầu hôn cô, cô lại hơi hơi trốn, “Hàn Thanh Tùng…… Em muốn…… Có bạn trai.”
Hàn Thanh Tùng: “……”
Anh đem cô ôm đến trên kháng, muốn lấy chăn đắp lên, lại bị cô câu lấy cổ không buông tay.
“Ngoan.” Anh cầm tay cô, muốn kéo xuống.
“Không.” Cô hơi hơi chu môi đỏ, nhìn anh “Hàn Thanh Tùng.”
Hàn Thanh Tùng nhìn cô: “Là anh”
“Anh…… Biết, tình yêu là cái gì sao?” Cô nháy mắt, ánh mắt lại lộ ra mê ly.
Anh muốn hôn cô, cô lại ngã ra sau “…… Anh có đáng giá em yêu hay không đây?”
Trái tim anh như bị cái gì đánh trúng giống, cảm giác xa lạ không rõ lan tràn đến toàn thân.
Anh dùng chóp mũi nhẹ nhàng cọ một chút gương mặt cô, giọng nói trầm thấp khàn khàn, “Em cảm thấy sao?”
Cô không nói lời nào, cả người mềm như bông mà dựa vào trong lòng ngực anh, như con mèo nhỏ cọ tới cọ đi, trong miệng lẩm bẩm: “…… Hàn Thanh Tùng, anh yêu em sao……”
Anh hôn môi môi cô, lúc này cô không có né tránh, ngủ rồi.
Anh liền ôm cô như vậy, thật sâu mà nhìn cô, lâm vào trầm tư.
Anh không biết vì cái gì, lời nói ở trong lòng của cô hắn khiến cho chấn động rất lớn, giống như lĩnh vực nguyên bản chưa từng có người đặt chân, đột nhiên bị chạm đến.
Có lẽ từ chị dâu cả mà nghĩ đến Lâm Lam, có lẽ cô uống say đột nhiên lộ ra một mặt nhu nhược thương cảm làm anh khiếp sợ.
Lâm Lam ngày thường bình tĩnh lạc quan, tràn ngập trí tuệ, đối với sinh hoạt thành thạo, nội tâm cư nhiên lại có một mặt yếu ớt như vậy.
Anh không biết cách giải thích của mình có chính xác không, dù sao chính là cái cảm giác này, tựa hồ anh không có cho vợ mình mười phần cảm giác an toàn.
Anh còn nhớ rõ lúc vừa trở về, bà Hàn làm khó dễ cô, cô la hét nói ly hôn, trước kia rõ ràng cô còn sợ ly hôn hơn chị dâu cả.
Rất rõ ràng, cô đã thay đổi.
Đó là lần đầu tiên anh nghiêm túc nhìn cô, phát hiện trong ánh mắt cô có thêm chút cái gì, trở nên tích cực rộng rãi, lạc quan tiến tới, cả người tràn ngập trí tuệ.
Điều này rất hấp dẫn người, làm anh muốn biết càng nhiều.
Bởi vì cô say rượu, sau đó thời điểm anh phải đi điều giải mâu thuẫn đều có chút không kiên nhẫn, đầy đầu đều là cái gì bạn trai, vấn đề yêu không yêu, cuối cùng trực tiếp đem Hàn Vĩnh Phương mời đến nhà, đem bà Hàn còn muốn làm ầm ĩ trấn trụ.
Anh cơ hồ không muốn ở bên ngoài lãng phí một phút đồng hồ thời gian nào, vội vã về nhà, nhìn thấy cô là tim có thể an tĩnh lại.
Lúc này nằm ở trên kháng, nằm ở bên người cô, liền muốn tỉ mỉ mà nhìn cô.
Ánh đèn mờ nhạt bao trùm cô, chiếu lên gương mặt xinh xắn của cô càng thêm rõ ràng, là bộ dáng mà anh quen thuộc.
Đêm nay, là lần đầu tiên anh dụng tâm nghiêm túc mà—— nhìn cô, anh thậm chí muốn nhìn toàn bộ bên trong linh hồn cô, mà không chỉ là mặt, ánh mắt, thân thể.
Nếu đây là một khẩu súng, cho dù cấu tạo phức tạp hơn, hắn cũng có phần nắm chắc mở ra xem bên trong.
Nhưng đây là một người phụ nữ mềm mại, tóc là mềm, ánh mắt là mềm, môi là mềm, thân thể là mềm, nơi nào đều là mềm, ngay cả xương cốt dường như cũng mềm.
Đây cũng là một người phụ nữ kiên cường, bả vai cứng, cốt khí là cứng, tính cách cũng cứng, ngay cả tâm địa cũng cứng, không chỗ nào sợ hãi, cái gì đều không sợ.
Nếu hôm nay cô và chị dâu cả hoán đổi, phỏng chừng sẽ hất ngã cái bàn kêu ly hôn.
Ly hôn?
Trước nay anh không nghĩ tới.
Kết hôn, có con, được hay không đều sống cả đời, bậc cha chú đều là như thế, anh cũng không ngoại lệ.
Các chiến hữu cũng nói hôn nhân chính là đàn ông đàn bà ở cùng nhau, phụ nữ sinh con cho đàn ông, đàn ông kiếm tiền nuôi gia đình để cho phụ nữ có ngày sống an lành.
Không ai nói qua vấn đề hôn nhân là yêu hay không yêu.
Hiện tại cô hỏi anh, có đáng giá để cô yêu hay không, cô hỏi anh có yêu cô không.
Nếu cô không hỏi, thì cả đời anh cũng sẽ không suy xét vấn đề buồn nôn này, những chữ tán tỉnh kích thích như vậy, người như anh cả đời sẽ không dùng đến.
Kỳ thật anh không hiểu yêu là cái gì.
Anh chỉ biết bản tính của quân nhân chính là trung thành.
Trung với quốc trung với đảng trung với nhân dân trung với gia đình.
Trung với chính vợ của mình.
Cả đời đối tốt với cô, chỉ muốn ngủ với một mình cô, nỗ lực công tác kiếm tiền nuôi gia đình, để cô và con sống đến thoải mái, xem cô tươi cười càng ngày càng ngọt.
Tuy rằng không hiểu tình yêu, nhưng anh xác định, cô chính là người mình muốn, cả đời cứ như vậy.
Nếu đây là yêu, như vậy anh yêu đến tận xương tủy.
……
Vậy cô thì sao, có yêu anh hay không? Anh trừ là chồng cô, có phải tình yêu của cô là thuộc người khác sở hữu hay không?
Vấn đề này, làm mày anh nhăn lại, trong lòng có một loại cảm giác xa lạ kích động nói không rõ là gì.
Không quá vui sướng.
Anh duỗi tay nhẹ nhàng mà vuốt ve gương mặt non mềm của cô, mặt mày, mũi, môi, cằm, thử nghĩ xem chúng nó bởi vì mình mà trở nên càng thêm mỹ lệ động lòng người, liền có một loại xúc động ức chế không được nảy lên trong lòng.
Có lẽ anh động tác lược trọng điểm, cô hơi hơi nhíu mày, lẩm bẩm một tiếng, “Anh Ba, ôm một cái.” Sau đó tựa như con mèo nhỏ giống nhau, chui vào trong lòng ngực anh, tìm một vị trí thoải mái nhất, mặt dán ngực anh cọ cọ.
Tim anh lập tức đập thình thịch, như bị cái gì làm tan rã, thật lâu vẫn chưa lấy lại bình tĩnh.
Thời điểm sắp hừng đông, Hàn Thanh Tùng vẫn không giải thích được minh bạch cái mệnh đề triết học mà nhân loại mấy ngàn năm bối rối.
Anh lại cảm thấy thật sự nên đọc sách, anh đọc sách ít không có văn hóa gì, thứ đồ thâm ảo của người làm công tác văn hoá, cảm giác so với vũ khí phức tạp nhất chiến thuật tinh diệu nhất còn phức tạp gấp trăm lần ngàn lần.
Anh thật sự không làm rõ được.
Anh liền phát huy tính chất đặc biệt của quân nhân, đơn giản thô bạo mà đem rối rắm tràn đầy đầu óc chặt đứt, đốt thành tro rồi ném lên chín tầng mây.
Hừ, chỉ có những kẻ ăn mặc giày da, đầu lau dầu, người làm công tác văn hoá mang mắt kính, mới có thể ăn no căng suy nghĩ đến vấn đề đau trứng này.
Cô là vợ anh đang ngủ ở trong lòng ngực anh, nghĩ những thứ không tưởng làm gì, thật là não héo.
Anh ôm chặt cô, hôn môi cô, hôn môi gương mặt cô, hôn cô một hồi lâu mới cảm thấy mỹ mãn mà ôm cô ngủ thiếp đi.
……
Đồng hồ sinh học làm Hàn Thanh Tùng ngày hôm sau vẫn dậy sớm như cũ, tối hôm qua bởi vì rất nhiều nhân tố những cảm khái cùng nghi hoặc sinh ra đã bị thật sâu mà đè ở đáy lòng, không thấy gợn sóng.
Vẫn là Hàn Thanh Tùng tuấn lãng đĩnh bạt, nghiêm túc trầm mặc, chẳng qua ánh mắt nhìn về phía Lâm Lam lại không tự chủ được mà mềm mại lên.
Đại niên mùng một, anh không thổi cái còi thể dục buổi sáng, tự mình đi phía nam lên trên đường chạy bộ, làm hạng mục huấn luyện thường quy.
Chờ luyện đủ lượng vận động thông thường, lúc này mới chạy bộ trở về, nói chúc mừng năm mới cùng người trên đường.
Đại niên mùng một là thời gian chúc tết, bọn họ bối phận không nhỏ, cũng có hài tử vãn bối tới, cho nên trong nhà phải có người.
Anh dự đoán Lâm Lam muốn cùng những phụ nữ khác đi ra ngoài chơi, còn mình thì đi một vòng trước, mấy bác, mấy cậu, đều đi gật đầu, hỏi một chút ăn mấy chén sủi cảo.
Sau đó anh liền rẽ đi chỗ cha mẹ.
Tối hôm qua Lâm Lam và con đi rồi, nhà cũ lại làm ầm ĩ thật lâu.
Bà Hàn nhìn thấy cháu trai lớn cũng phản bội bà, tức giận đến chửi thề, “Mày nói tao và ông mày đối với mày thật tốt a, mày chính là cháu trai lớn a, mày lại đối chúng tao như vậy sao?”
Hảo Điền không mở miệng nói, nói xong lời cần nói về sau liền không hé răng, dù sao mặc kệ bà Hàn mắng cậu cái gì cậu đều chịu đựng, dù sao mình là cháu của bà, bà muốn mắng cứ mắng.
Nhưng mắng mẹ thì cậu phải biện giải vài câu.
Vì thế đem bà Hàn tức giận đến bảo con gái lấy dây thừng cho bà, muốn ở trước mặt cháu trai treo cổ “Không cho tao sống tốt, thì đừng mong yên ổn! Muốn bỏ tao xuống sống qua ngày lành à, không có cửa đâu! Tao muốn nhìn xem tao mà chết, người ta có chỉ cột sống mà mắng chúng mày hay không? Có phải chúng mày đem bà già còn sống này làm cho tức chết hay không?”
Bà Hàn giở trò không thành liền muốn bán thảm, dù sao chính là nuốt không xuống cơn tức này, nhìn không được chị dâu cả tiêu dao tự tại đi ra riêng.
Con dâu thành thật nhất đều tạo phản bà, nếu thành công rồi, sẽ khiến cho bà cảm thấy cả đời này của mình thật sự là quá thất bại.
Ngay cả những lời mẹ chồng bà mắng bà trước kia tựa hồ đã thành đúng, mà mình đối kháng mẹ chồng cũng thành chính mình sai.
Bà già chết tiệt khi đó mắng bà độc, nguyền rủa bà già rồi về sau không ai hầu hạ không ai tống chung (chăm sóc người thân trước lúc lâm chung), hiện tại nhìn ba con dâu ai cũng không muốn hầu hạ bà.
Nếu bà nhận, vậy thì hết thảy đều thành bà sai!
Cho nên bà không nhận, không cho cháu trai ở riêng tự lập môn hộ, bà liền phải hành hạ bọn họ.
Không thành niên, dựa vào cái gì tự lập môn hộ? Không phải trong nhà đuổi ra ngoài, mà do sinh hai lòng không muốn sống ở trong nhà,
“Tự lập môn hộ cũng được, trước làm tang sự cho tao, tao nhìn xem về sau ai dám cùng mày kết thân!” Bà Hàn bất cứ giá nào.
Cháu trai lớn muốn mang mẹ ở riêng, mặc kệ bà nội, được, mày phân ra đi, đầu này bà nội này liền treo cổ, không vướng víu chúng mày!
Xem làng trên xóm dưới, ai không chỉ sau lưng mày mắng!
Ai còn dám đem con gái gả cho mày làm vợ!
Xem bà làm ầm ĩ đến quá đáng, Hàn Thanh Tùng lặng lẽ đem Hàn Vĩnh Phương mời tới.
Thời điểm Hàn Vĩnh Phương vào cửa, liền nghe bà Hàn trung khí mười phần mà mắng chửi người, tìm chết, ông nặng nề mà ho khan một tiếng, “Tết nhất, muốn làm gì đó? Thật là toàn đại đội đều nghe thấy được, không thấy người ta cũng không dám tới chúc tết mấy người sao? Đây là muốn sau này không qua lại với người trong thôn hả?”
Lời này nói ra khá nặng, rốt cuộc đều là gia đình sĩ diện.
Ông Hàn chạy nhanh xuống đất đón Hàn Vĩnh Phương, “Anh bí thư chi bộ, sao anh tới?”
“Nếu tôi là không tới, có phải các người ầm ĩ đến mười lăm hay không? Cũng thật là, đều bao nhiêu tuổi, còn luẩn quẩn trong lòng?” Hàn Vĩnh Phương tự mình tới, không mang theo đại đội trưởng, chắp tay sau lưng xụ mặt, ấn đường nhăn thành cái chữ xuyên 川.
Ông bình thường vốn nghiêm túc, lúc này càng dọa người, nói chuyện cũng không khách khí, “Người ta sống là vì cái gì? Còn không phải là vì chịu đựng để mãn nhà con cháu thịnh vượng sao? Còn không phải là vì con cháu mãn đường, bản thân mình đi gặp tổ tông trên mặt cũng có ánh sáng sao? Thời điểm tuổi trẻ chịu khổ bị liên luỵ, già rồi ai mà không muốn hưởng hưởng phúc. Suy bụng ta ra bụng người, đều là đã làm vợ và con trai, tại sao không thể hào phóng một chút hả?”
Bà Hàn nắm chặt lưng quần của mình trong tay, bụm mặt khóc hu hu, “Anh, anh mau tới chống lưng cho em đi, đây là muốn bức tử em a —— mẹ a —— không có đường sống nữa.”
“Được rồi a, lúc mẹ chồng bà chết cũng không thấy bà khóc như vậy.” Lão bí thư chi bộ không chút khách khí chọc thủng bà, một chút mặt mũi đều không giữ.
Khi đó mẹ chồng bà Hàn duỗi cổ kêu mấy ngày rốt cuộc đã chết, bà Hàn chẳng những không khóc, còn vui sướng hài lòng, người tới lo việc tang ma nhìn thấy rất chói mắt.
Rốt cuộc mọi người đều sĩ diện, mặc kệ có bao nhiêu ân oán, người chết là lớn, cho dù trong lòng cao hứng, trên mặt vẫn muốn làm bộ bi thương khóc vài tiếng.
Còn cười chói lọi như bà Hàn xem như đại bất kính, người bình thường đều không thích, sẽ bị người nói xấu, nhiều ít năm đều không ngẩn cổ lên.
Đây cũng coi như lịch sử đen lớn nhất của bà Hàn.
Đặc biệt lúc này bà Hàn lại tra tấn con dâu, người trong thôn liền đem chuyện xưa quá khứ nhảy ra nhai đi nhai lại một lần. Tuy rằng chuyện để tám này đã xưa cũ vô vị, nhưng vì có đề tài mới, con dâu năm đó biến thành mẹ chồng, hiện giờ tra tấn con dâu chính mình, ầm ĩ đến ba đứa con dâu không đứa nào muốn sống chung với bà.
Có hương vị này, làm cho những người trong thôn biết chuyện cũ, tám đến say sưa, cái tết này cũng thấy có ý nghĩa hôn.
Hàn Vĩnh Phương không thích nhúng tay vào việc nhà của người ta, dù sao ông cũng là người làm cha chồng, không dám bảo đảm chính mình làm tốt cỡ nào.
Hàn Thanh Vân rất nhiều lần giảng giải với ông, bảo ông khuyên nhủ ông bà Hàn, nhanh chóng ở riêng là được, đừng cả ngày làm ầm ĩ.
Ông cũng chưa hé răng.
Nhúng tay vào việc nội bộ của nhà người khác, đắc tội với người ta, không được một chút lợi ích, còn một khi xử lý không tốt sẽ khiến người ta mang thù.
Chỉ là lúc này Hàn Thanh Tùng tìm ông, ông phải cho Hàn Thanh Tùng mặt mũi.
Hơn nữa bà Hàn làm ầm ĩ đến quá mức.
Bị người lớn tuổi uy nghiêm hơn mình phê bình về sau, bà Hàn thành người câm.
Chờ lúc Hàn Vĩnh Phương nói cho phép Hảo Điền ra riêng tự lập môn hộ, đem hai gian nhà ở của đại đội cho bọn họ mượn ở, bà Hàn liền ôm ngực nói ngực mình đau, không được.
Hàn Vĩnh Phương trực tiếp vung tay lên, “Không cần sợ, tôi đã chuẩn bị rồi, Bác sỹ nhấc chân liền tới.”
Bà Hàn lại không đau rồi.
Hàn Vĩnh Phương nhìn bà không làm ầm ĩ, cũng không nói nhiều, “Cứ quyết định như vậy đi, chờ mùng 8 mùng 9 mấy người liền ở riêng. Đừng làm ầm ĩ, tôi còn phải vội đi ăn tết. Tết nhất mà thật là.” Nói xong ông liền đi rồi.
Ông Hàn đưa ông ra tới cửa, Hàn Vĩnh Phương nhìn ông liếc mắt một cái nhớ tới tình cảnh khi còn nhỏ, tức giận nói: “Thật đúng là bảy tuổi nhìn đến già.”
Ông Hàn a một tiếng, không rõ ý ông.
Hàn Vĩnh Phương nhìn chằm chằm ông Hàn trong chốc lát, thấy ông ta lưng còng, già cả mắt mờ, nước mũi kéo dài.
Lời nói nặng của Hàn Vĩnh Phương tới bên miệng lại nói không nên lời, ông Hàn còn trẻ hơn ông vài tuổi, sao lại già hơn cả ông rồi?
Hàn Vĩnh Phương nặng nề thở dài, mọi nhà đều có quyển kinh khó đọc của mình, sinh hoạt sinh hoạt, chính là hồ đồ mà qua thôi.
“Chú đó, vốn có ngày tốt lành, sao lại sống thành như vậy. Ít hút thuốc, nghe lời thằng Ba nhà chú nói đi.” Hàn Vĩnh Phương vỗ vỗ bả vai ông Hàn, lắc lắc đầu rồi đi.
Liền cứ như vậy, bà Hàn đã hoàn toàn không còn mặt mũi, tức giận đến nói mình bị bệnh, nằm trên giường đất không dậy nổi, muốn cho mấy đứa con dâu hầu hạ bà.
Chị dâu cả đã xé rách mặt, không có khả năng để ý tới bà, Lâm Lam người ta đã đi sớm rồi, Hàn Thanh Tùng không lên tiếng, không ai dám kêu cô, chị dâu thứ biết bà giả vờ bệnh, càng không thèm nhìn, trực tiếp bĩu môi, “Lúc này con gái ruột không hầu hạ, ai hầu hạ?”
Có thể tưởng tượng, bà Hàn bị tức thành cái dạng gì.
Sáng sớm Hàn Thanh Tùng đã lại đây, bà còn không có dậy, hừ hừ tỏ thái độ, nhìn Hàn Thanh Tùng liền lẩm bẩm, “Vợ anh sao không mang theo con tới chúc tết mẹ hả?”
Hàn Thanh Tùng: “Chờ mẹ dậy.”
Ông Hàn đã dậy eo6i2, ở nhà chính ngồi hút thuốc lá sợi. Hiện tại ông càng ngày càng trầm mặc, thuốc cũng hút đến càng ngày càng hung, chỗ có ông ngồi, một lát liền sương khói lượn lờ đến sặc người.
Anh cả và anh Hai hàn cũng lần lượt dậy, đều không tinh thần chúc tết, thuận miệng hừ hừ hai câu, hai anh liền một phải một trái ngồi ở cửa, giống như hai thần giữ cửa, đồng dạng mặt ủ mày ê.
Hàn Thanh Tùng không phải người quá tinh tế, nói không được lời an ủi người khác, chỉ hợp với tình hình mà chúc tết.
Nghe thấy Hàn Thanh Tùng lại đây, chị dâu cả và con từ trong phòng ra tới chúc tết, nói vài câu.
E ngại bà Hàn ở trong phòng hừ hừ mắng, bọn họ cũng không nói nhiều.
Chị dâu cả liền mang theo lương khô và hai đứa nhỏ đi hai gian nhà mượn thu dọn quét tước một phen, đến buổi tối cô liền đi qua ở, không cần trở về bị khinh bỉ.
Anh cả đứng lên muốn đi theo giúp.
Bà Hàn ở trong phòng bắt đầu ho khan, “Thằng cả, đổ cho mẹ cốc nước uống, muốn khát chết mẹ à.”
Anh cả chỉ đành phải đi đổ nước cho bà.
Hàn Thanh Tùng ở nhà chính ngồi thấy sặc người, liền đến trong viện ngồi, nửa ngày qua cũng không có người tới chúc tết.
Bởi vì tối hôm qua nhà trên ầm ĩ đến không còn mặt mũi, cơm tất niên về sau, vốn đang có người lớn trẻ con lại đây chúc tết, sau lại thấy tình huống không đúng, một cái truyền một cái, cũng đều bảo trẻ con đừng tới đây. Hôm nay buổi sáng, bọn họ tất nhiên cũng sẽ không lại đây khiến người ta khó xử.
Dù sao ba phòng đã đã lạy, cũng coi như đại biểu.
Anh thứ hai nhìn mấy người chị dâu cả ra cửa, “Anh cả, chị cả không nấu cơm à?”
Anh cả không nói một lời, chỉ thở ngắn than dài, ông Hàn liền hít mây nhả khói.
Anh hai Hàn nghĩ một chút, liền kêu vợ mình, “Em và Kim Ngọc cùng nhau nấu cơm đi, cũng không thể cả nhà không ăn cơm a. Hôm nay là mùng một tết.”
Chị dâu Hai lúc này mới không tình nguyện mà dậy, lại kêu bọn nhỏ cùng Hàn Thanh Tùng chúc tết.
Chị dâu Hai thấy cô út còn không có dậy, liền không muốn nhúc nhích, oán trách: “Bát đũa đều nát, bánh ngô cũng không có, khoai lang khô còn phải chưng, làm sao làm?”
Cô không thích hầu hạ cả nhà, tất nhiên đầy bụng bực tức, đặc biệt đến lúc này Hàn Kim Ngọc còn muốn ngủ đến mặt trời mọc ba sào, cô càng không vui.
Anh thứ hai liền đi nhĩ phòng gõ gõ cửa sổ, “Kim Ngọc, dậy giúp chị hai của em nấu cơm.”
Hàn Kim Ngọc tức giận mà kêu: “Đều chết hết hả, bắt tôi hầu hạ các ngươi?”
Cô ta khóc cả đêm, giọng nói đều khàn, đôi mắt cũng sưng, nơi nào còn có mặt gặp người?
Bà Hàn liền lấy quải trượng gõ giường đất “Có con dâu nào mà không hầu hạ cha mẹ chồng hả?”
Làm trò trước mặt Hàn Thanh Tùng, chị dâu Hai không tốt phát tác, dù sao nhà mình cũng cần ăn cơm, chỉ phải quăng ngã đập đánh mà đi làm.
Qua một hồi lâu, Hàn Kim Ngọc mới dậy, xụ mặt hồng mắt, vẻ mặt ủ rũ, cô ta không chào hỏi Hàn Thanh Tùng, nhìn cũng không nhìn anh, chỉ chờ Hàn Thanh Tùng chủ động nói chuyện cùng cô ta.
Kết quả Hàn Thanh Tùng giống như không phát hiện cô ta vậy, căn bản không chủ động mở miệng.
Hàn Kim Ngọc ủy khuất mà khóc.
Trước kia có chị dâu cả, một ngày ba bữa cơm, không cần người khác nói, cô ta liền mang theo Cốc Mễ làm tốt, mọi người đều ăn có sẵn.
Hiện tại chị dâu cả bỏ gánh, đột nhiên cả nhà như mất phương hướng, mắt to trừng mắt nhỏ lên.
Hàn Thanh Tùng phát hiện, không có chị dâu cả chịu thương chịu khó, cái nhà này đột nhiên giống như máy móc xưa cũ, gần như chết máy, vận chuyển không được nữa.
Anh đứng ở trong nhà trong chốc lát, nhớ lại ngôi nhà đầy ấp tiếng cười của mình, cảm thấy giống như ở vào hai thế giới.
Hàn Kim Ngọc cùng chị dâu hai còn ở đó oán trách nhau, lại oán trách chị dâu cả bỏ gánh mặc kệ việc nhà, đem việc đều cho mấy cô làm.
Chị dâu hai: “Cô út nhóm lửa đi, tôi bắt nồi.”
Hàn Kim Ngọc: “Dựa vào cái gì bắt tôi nhóm lửa?”
Hàn Kim Ngọc không muốn nhóm lửa, ngại dơ, bởi vì sẽ làm cho trên đầu đều là đất.
Chị dâu hai xuy một tiếng, “Vậy cô bắt nồi, tôi nhóm lửa. Đừng quên thiết dưa muối.”
Hàn Kim Ngọc không tình nguyện mà chuẩn bị, không phải cái này rớt chính là cái kia đổ, làm cho lung tung rối loạn.
Chị dâu hai cũng mặc kệ, chỉ lo chính mình nhóm lửa.
Hàn Kim Ngọc phát hỏa: “Chị không biết giúp đỡ hả?”
Chị dâu hai: “Tôi bảo cô nhóm lửa, là chính cô muốn bắt nồi, cô ngay cả cái nồi cũng không bắt được hả?” Cứ như vậy còn muốn gả cho người thành phố? Người thành phố cũng không phải chết hết phụ nữ? Đầu óc đều có bệnh mới muốn người như cô?
Hàn Kim Ngọc ủy khuất khóc lên, “Mẹ ——”
Bà Hàn còn giả bộ bệnh, không muốn dậy nên rên rỉ, “Kim Ngọc a, con đi học đi, về sau phải con phải cùng chị hai con nấu cơm.”
Chị dâu hai lập tức nói: “Đừng chỉa vào tôi, chúng tôi chia ra ở riêng.”
Chị dâu cả đi rồi, nếu không chia nhà, việc trong nhà đều phải giao cho cô. Hầu hạ đàn ông già trẻ cả nhà, còn có bà Hàn cùng Hàn Kim Ngọc?
Cô không làm!
Cô không làm trâu làm ngựa cho người khác.
Chị dâu hai là người có thể thấy rõ tình thế nhất.
Bà Hàn bị cô tức giận đến bậc dậy đấm giường đất, nhưng anh hai không cổ động, cũng không có quát lớn vợ mình.
Chị dâu hai tất nhiên không sợ, nếu chồng cô dám hé răng, buổi tối đừng hòng vào nhà!
Lần trước Tết Trung Thu bởi vì nhà chú Ba tặng một chén thịt đồ ăn tới, làm cho cô và Hàn Kim Ngọc vung tay đánh nhau, khi đó bà Hàn còn bảo anh Hai đánh chị.
Anh Hai cũng chỉ hét lớn hai câu, nào dám động thủ? Cuối cùng chỉ có thể đem chị dâu hai khiêng về phòng, nhưng đóng cửa lại dạy dỗ vợ hay là bị vợ dạy dỗ, chỉ có chính anh ta biết.
Hiện tại, anh ta càng sẽ không đánh vợ.
Nhìn xem anh cả và chú Ba liền biết, chú Ba không đánh vợ ở riêng hàng ngày sống dễ chịu, anh cả không hướng về vợ, chính là bộ dạng xui xẻo trước mắt này.
Anh Hai tự hiểu rất rõ.
Đây cũng là chị dâu hai từng ngày huấn luyện cho anh ta.
Lúc mới vừa kết hôn bà Hàn cũng muốn gây khó dễ con dâu thứ, còn muốn sai sử con trai dạy dỗ vợ.
Tân hôn vợ chồng trẻ, buổi tối có thể không gì?
Chị dâu hai liền gây với anh thứ hai, “Anh cút đi, anh nghe mẹ anh như vậy, sao anh không đi trên kháng mẹ anh mà ngủ?”
Vì thế anh thứ liền hiểu, buổi tối ngủ ổ chăn của ai, phải nghe người đó.
Hiện tại chẳng những muốn ngủ ổ chăn của chị dâu hai, nhìn dáng vẻ còn phải ăn cơm của chị dâu hai làm, anh hai làm sao mà nhìn không thấu tình thế hả? Đương nhiên sẽ không tùy tiện đắc tội vợ mình!
Tất nhiên phải kẹp chặt cái đuôi làm người, cho nên nói hiếu thuận như thế nào, cũng chỉ ngoài miệng mà thôi.
Hàn Kim Ngọc thật vất vả mới đem nồi đặt tốt, sau đó lại thái dưa muối, kết quả chân tay vụng về, lập tức đem đầu ngón tay cắt đứt da, chảy vài giọt máu.
“Oa……” Cô ta ném dao lên tiếng khóc lớn, “Tôi cắt vào tay, cắt vào tay.”
Chị dâu hai nhìn lên trời xem thường, cô ta thật đủ ngốc! Người nông dân, ai mà không cắt trúng tay? Chỉ cô ta là quý giá!
Bà Hàn ở trong phòng kêu mau thoa chút đường trắng cầm máu.
Hàn Kim Ngọc chỉ oa oa khóc, dùng mắt đi nhìn Hàn Thanh Tùng, muốn anh quan tâm chính mình.
Hàn Thanh Tùng ngồi ở chỗ kia, mặt trầm như nước, lại không có ý định để ý tới cô ta.
Hàn Kim Ngọc vừa muốn làm nũng với anh, lại thấy Hàn Thanh Tùng đứng lên, cùng cha mẹ và các anh nói một tiếng liền đi.
Nhìn bóng dáng Hàn Thanh Tùng tuyệt tình rời đi, tiếng khóc của Hàn Kim Ngọc lớn hơn nữa, “Mẹ, mẹ xem anh ba con kìa, trong lòng hoàn toàn không có con và cái nhà này.”
Chị dâu hai nhướng mày, vui sướng khi người gặp họa nói: “Mới biết được hả, về sau cô chỉ có thể dựa vào chính mình thôi!”
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Vip