118. Ran x You (warning 21+)
⚠ ooc, warning 21+. Phiền không crepost hay mượn ý tưởng. Hãy cân nhắc vì truyện mang màu sắc ảm đạm, có thể sẽ có tình tiết bạo lực, sử dụng những từ ngữ tục tĩu.
[ Ran x You (Male version) ]
T/b: Tên bạn.
____
❛ Ám ảnh bởi cô đơn nên em đâu quan tâm đến bản thân mình. ❜
Tôi về lại căn hộ của mình vào lúc đồng hồ đã điểm hơn nửa đêm, thứ khiến tôi cảm thấy không hài lòng là do sự hiện hữu của một tên "bằng hữu" đểu cáng đang tồn tại trong ngôi nhà riêng của tôi và em.
Thằng con "một" của gia đình Akashi, Sanzu Haruchiyo. Đó là một thông tin khá đáng yêu tôi vừa nghe em trai mình thuật lại dạo gần đây. Buồn cười quá đấy.
Bước vào phòng ngủ, tôi thấy hắn đang tiêm vào người em một chất lỏng tiết ra từ ống xi lanh mà tôi biết đấy chính là thứ thuốc mà luôn khiến thằng đầu hồng này vật vã mỗi đêm, cả tàn dư của "bột trắng" còn sót lại trên bàn, khiến cơ thể của người con trai đang nằm trên giường không thể chống chội nổi mà chảy cả máu cam.
"Ngưng lại đi, thằng chó."
Tôi nắm lấy cổ áo Sanzu hất thằng khốn lấy ngã ạch ra sau nhưng điều này không làm con gà lông hồng đấy tức giận, hắn cười cợt rồi ngồi dậy, nhướn mày nhìn tôi như việc đấy là một điều nghiễm nhiên.
"Chào, buổi tối." - Bằng giọng điệu cợt nhả đầy đáng ghét không lọt tai, thằng rác rưởi này đúng là chả bao giờ hòa thuận với tôi được đấy nhỉ?
"Tao đã dặn mày đừng đem thằng bé ra làm chuột bạch cho mấy loại thuốc phiện của mày rồi mà."
Tôi xoay lưng về phía em ấy, che chắn cho em khỏi nanh vuốt của con bò cạp này nhưng có lẽ cũng vô dụng thôi. Nhìn em mê man như vậy làm lòng tôi cũng đâu thoải mái.
Chậc, biết thế đã trở lại sớm hơn rồi.
"Mày không đi lang chạ ngoài đường nữa hả? Sao mà tự dưng về đây tỏ vẻ che chở cho thằng oắt kia, hổ thẹn không?"
"Mày cũng không giúp đỡ T/b nhiều hơn tao đâu, bằng cách cho em ấy dùng thuốc hả? Tao từ chối cảm kích mày đấy Sanzu."
Bọn tôi đang mạt sát nhau cực kì kịch liệt thì bỗng T/b ngồi dậy ôm chầm lấy tôi từ phía sau khiến cuộc gây gỗ của cả hai tạm hoãn lại. Bằng chất giọng rệu rã đầy ủ dột, em ấy gọi tên tôi trong vô thức và thậm chí còn lẩm bẩm những câu từ không rõ ràng trông cuống họng.
"Cục cưng à."
"Ran... Ran, đừng bỏ em đi mà. Em cô đơn biết nhường nào. Em không thể sống nổi nếu thiếu anh đâu... Ran ơi, anh ơi."
Bình thường em ấy không bao giờ thể hiện cho tôi thấy những mặt yếu đuối này của chính em, tôi biết, vì nếu lăn lộn dưới những tầng lớp bùn sình của xã hội mà lại yếu đuối nhẹ dạ thì nếu có chết cũng chỉ là do em vô dụng đến mức không thể sống được thôi.
Chẳng ai thương cảm cho em cả đâu. Tôi đã từng nói như thế, từ những ngày đầu T/b từ bỏ mọi thứ đi theo một thằng tội phạm như tôi.
Em chấp nhận tôi, yêu tôi, quấn lấy tôi và chấp nhận cả thế giới tối đen nhầy nhụa tôi đang sống mà lấy một lời phàn nàn cũng không có. Làm tôi có vài lần ngộ nhận, rằng dù có ra sao em cũng sẽ chịu đựng được thôi.
Nhưng con người thì bản chất vốn đã yếu ớt mỏng manh như con búp bê giấy mà. Tôi, đã quên mất, sự đanh thép cứng rắn chung quy chỉ là để sinh tồn.
Và giờ đây, em ấy lại ôm lấy mình và khóc lóc trong cơn mê man thật thảm hại, bằng thứ chất phiện mà tôi đã cấm đoán từ rất lâu. Có lẽ, đối với ai đó đây chính là con đường dẫn đến thiên đường của sự cứu rỗi.
Hoặc chỉ có tôi mới là kẻ đang nổi điên lên ở đây, một kẻ chính diện trong một lũ phản diện à?
Sanzu bật cười và nói. - "Nó thật sự nghĩ về mày đó à? Lần nào cũng vậy nhỉ?"
Tôi lia mắt nhìn thẳng vào đôi ngươi đờ đẫn của Sanzu và hắn thậm chí còn chẳng thèm che giấu những tâm tư khao khát, dục vọng bẩn thỉu của mình.
Có lẽ tên này cũng đang rơi vào cơn vật thuốc nên ánh mắt hoang dại như một con chó điên đang chực chờ cắn người ấy.
"Lần nào cũng vậy là sao? Mày đã để em ấy dùng thuốc bao nhiêu lần rồi."
Sanzu nhún vai như thể bàng quan trước chuyện này, đáp. - "Nó muốn tao giúp nó khỏi cô đơn thì tao đã làm thôi, chỉ là liều này mạnh đó, cẩn thận kẻo nó bị giật chết thì tao cũng không trách được."
"Con mẹ mày, tao đã nói rằng-"
"Với lại." - Sanzu cắt ngang lời tôi và ngửa đầu ra sau cười khúc khích. - "Mày biết nó còn yêu cầu tao chuốc xuân dược cho nó để làm gì không?"
Mẹ nó T/b à, thằng nhóc này, em rốt cuộc vì bị ám ảnh bởi tôi mà đã điên đến mức nào vậy? Đến mức tôi còn bất giác nhìn em bằng con ngươi chứa đầy sự sửng sốt, hoặc cũng có thể là...
A. Tôi chẳng biết. Nhưng đoạn em mở đôi mắt lờ đờ ấy lên nhìn tôi, tất cả, tôi chỉ có thể nhìn ra vẻ vô hại và ngờ nghệch đến không tưởng.
Đến mức tôi không thể buông ra vẻ mặt xem thường hay những lời đay nghiến em, tôi, hổ thẹn vì đã bỏ rơi em thật lâu đến nhường nào.
Cũng không thể thương hại cho cơn run bần bật bất chấp lí trí của em ấy, liệu có phải do những vết thương trong tâm hồn do những viễn cảnh đang sợ đã gây ra từ thuở non trẻ nên giờ đây nó đang khiến em quằn quại trong đau đớn?
"Tự tưởng tượng về mày và tự xử lí cây gậy xinh đẹp của nó đấy. Hoặc, tao sẽ làm? Đó là những gì nó yêu cầu hoặc là không."
Lời giải thích mơ hồ nhưng đầy vẻ khiêu khích của Sanzu vang bên tai khiến tôi không thể bình tĩnh được mà dùng đôi mắt tràn ngập giận dữ trầm lắng và dữ dội nhìn về phía hắn và chỉ làm hắn ta thêm buồn cười trong vui thú.
Như đó là biểu cảm của một người khán giả đang xem một vở hài mà những con rối gỗ trong đó bị mắc vào các sợi dây rối tinh và cử động lộn xộn cả lên. Một vở kịch hài chẳng đáng xem, nhưng lại rất thu hút Sanzu.
"Có thể đó là sự thật hoặc không, vì lúc nào mày cũng bỏ rơi thằng nhóc và thậm chí còn day dưa với mấy con đàn bà ngoài kia."
Dừng một chút, xong hắn lại nói thêm, từng lời từng lời lọt vào tai tôi và in hằn trong từng tế bào. Hệt những chì chiết, khiến cổ họng ứ nghẹn và tôi chẳng thể nói được gì.
T/b bắt đầu khóc lóc và cười cợt khi tự đọc thoại một mình, tôi lặng thinh, xoay người lại và đè em ấy nằm xuống giường, liếm dòng máu mũi của em và bật cười một cách chua chát.
Sanzu với đôi mắt trống rỗng bước ra ngoài cứ như trò vui này đã chẳng còn làm hắn hứng thú nữa.
Và nụ cười của hắn biến mất cùng lúc khi những tiếng ma sát xác thịt vang lên. Cánh cửa khép chặt lại và hắn chợt tặc lưỡi, giơ ống xi lanh còn sót lại trong túi ra và tiêm vào người, từng bước di chuyển đến cánh cửa trước mặt, dần dần khiến Sanzu rệu rã và mệt mỏi theo thời gian, cơn hành thuốc đến thật nhanh khiến cơ thể hắn chùn xuống như có vô vàn bàn tay vô hình kéo hắn ngã rầm trên sàn.
Thật sự, liều thuốc mạnh đến nỗi khiến hắn và T/b khó mà thoát ra khỏi cơn nghiện này. Dù là chìm vào những hạnh phúc, khoái lạc hư ảo còn hơn là dẫm vào những bãi nhầy nhụa đặc quánh trong thời đại này.
Nhưng nếu chỉ là ảo ảnh thì thật sự rất khó chịu, không phải sao?
Thứ không thể cứu rỗi được, đó chính là sự đùa cợt của Thần linh sao?
___
#kyeongie
Tui viết hơi ngẫu hứng nên cả nhà thông cảm nhe :"((
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Vip