Chương 80
Ngọc Sính Đình nói: "Sau khi Triệu Chân Nương được cứu liền không ngừng khóc la, đòi gặp Công chúa lần cuối. Thần thiếp nhất thời mềm lòng, đưa Công chúa đến chỗ ở của cô ta, Triệu Chân Nương muốn một mình nói với con gái mấy lời, thần thiếp không nghi ngờ gì khác, nào ngờ cô ta ôm lòng cá chết lưới rách, nhẫn tâm bóp chết Công chúa, sau đó đập đầu vào tường tự sát. Khi đám người Quan thị vào thì đã trễ một bước. Trước khi chết Triệu Chân Nương nói cô ta tuyệt đối không để Công chúa nhận kẻ thù làm mẹ, nếu hai mẹ con lúc sống không gặp nhau, vậy thì cùng xuống suối vàng."
"Hiện giờ Công chúa đang ở đâu?"
"Vẫn còn ở Tĩnh Tâm cung."
Gia Luật Ngạn rời khỏi Ý Đức cung, phát hiện Mộ Dung Tuyết cũng theo đến, liền cản nàng lại nói: "Nàng nhiễm lạnh không nên ra ngoài."
"Thiếp muốn tiễn mẹ con họ một đoạn." Giọng Mộ Dung Tuyết yếu ớt nhưng rất kiên quyết, trong mắt là nước mắt bi thương đau đớn.
Vừa nghĩ đến việc Triệu Chân Nương lấy cái chết cũng không thể ép hắn đến gặp, vừa nghĩ đến Văn Xương công chúa đáng yêu phải chết oan, Mộ Dung Tuyết lòng đau như cắt, tự nhiên nảy sinh oán hận với Gia Luật Ngạn. Nếu hắn chịu trả Văn Xương công chúa cho Triệu Chân Nương, làm sao có thể xảy ra thảm cảnh mẹ con cùng bỏ mạng hôm nay?
Gia Luật Ngạn cũng nhìn ra được lửa hận trong mắt nàng, nhưng chuyện đến nước này đã không thể vãn hồi. Hắn lệnh Tần Thụ đem kiệu đến, đưa Ngọc Sính Đình, Mộ Dung Tuyết đến Tĩnh Tâm cung.
Bên ngoài chỗ ở của Triệu Chân Nương có Quan thị, Lưu Hi và cung nữ Lưu Vân, Loan Nguyệt đang đứng, còn có Thái y Uông Toàn, và thị vệ trưởng của Tĩnh Tâm cung Mạnh Thường Phát.
Chúng nhân thấy Hoàng đế, rào rào quỳ xuống thi lễ.
Gia Luật Ngạn bước thẳng lên thềm.
Ngọc Sính Đình nói: "Hoàng thượng, bên trong đầy máu tanh, đừng nên vào thì hơn."
Gia Luật Ngạn không đếm xỉa, đẩy cửa tiến vào.
Mộ Dung Tuyết bước chân nặng nề, cũng bước theo vào phòng.
Đập vào mắt là vết máu trên tường, dọc theo mặt tường chảy xuống đất, Triệu Chân Nương nằm dưới đất, đã tắt thở từ lâu. Tiểu Công chúa nhỏ tuổi nằm trên giường cách đó không xa, Mộ Dung Tuyết vốn mềm lòng, thấy cảnh này lập tức rơi nước mắt, vốn không nhẫn tâm bước tới nhìn kỹ.
"Công chúa, Công chúa đâu rồi?" Kiều Tuyết Y xông thẳng vào trong.
Mộ Dung Tuyết chưa từng thấy Kiều Tuyết Y hoảng loạn như vậy, nàng ta xưa nay luôn đoan trang cao quý, đẹp tựa thiên tiên, lúc này sắc mặt tái nhợt, thất hồn lạc phách. Nàng ta bước vào, dường như không hề nhìn thấy những người khác trong phòng, càng không để mắt đến sự tồn tại của Đế Hậu, nhào đến chỗ Công chúa đau đớn khóc thất thanh.
"Đứa con đáng thương của ta, bé cưng của ta." Nàng ta ôm chặt Công chúa vào lòng, gào khóc bi thảm, nước mắt nước mũi đầm đìa.
Mộ Dung Tuyết vẫn tưởng Kiều Tuyết Y nhận nuôi Công chúa chẳng qua chỉ để tránh vận mệnh đến Hồng n tự, làm sao nàng ta có thể thật lòng thương yêu con gái của kẻ thù được, nhưng lúc này, Kiều Tuyết Y lại khóc đứt ruột đứt gan, biểu hiện bi thương tuyệt vọng đó không thể nào là giả, ngay cả Gia Luật Ngạn cũng bị tiếng khóc của nàng ta làm xúc động.
Hắn bước đến trước mặt Kiều Tuyết Y nói: "Thái phi nén đau thương."
Kiều Tuyết Y dường như không nghe thấy, chỉ ôm con khóc lóc đau đớn.
Gia Luật Ngạn nhìn đứa trẻ trong lòng nàng ta, ánh mắt rơi trên vệt xanh nơi cổ đứa bé. Sau đó ánh mắt lại nhìn sang vệt máu trên tường. Rồi lại nhìn thi thể Triệu Chân Nương. Cuối cùng, ánh mắt hắn rơi trên người Ngọc Sính Đình.
Ngọc Sính Đình đứng một bên, trên mặt cũng lộ ra thần sắc bi thương, nhưng lúc đối diện với ánh mắt Gia Luật Ngạn khẽ chấn kinh, lộ ra tia hoảng loạn.
Ánh mắt Gia Luật Ngạn sắc bén, lạnh lùng, quét qua sắc mặt nàng ta. Hắn đi đến bên cửa, nói với chúng nhân bên ngoài: "Lui hết đi. Chuyện hôm nay không được truyền ra nửa chữ, nếu không lập tức đánh chết."
Đám người Quan thị, Lưu Hi đều run rẩy rời đi, ngay cả Tần Thụ cũng đưa nội giám cung nữ lui ra ngoài mấy trượng.
Gia Luật Ngạn đóng cửa, quay người lại, mắt sáng như đuốc nhìn Ngọc Sính Đình, "Hoàng hậu, Trẫm muốn nghe sự thật."
Lòng Ngọc Sính Đình giật thót, lập tức nói: "Hoàng thượng, hôm nay cô ta nhảy trên Trích Tinh lâu xuống, chúng nhân tận mắt nhìn thấy, cũng nhờ Đức phi đích thân cứu cô ta lên mà."
"Cô ta sinh ở Giang Nam, từ nhỏ đã làm nghề hái sen thông thạo bơi lội, hôm nay nhảy lầu chẳng qua chỉ là diễn kịch. Nếu cô ta thật sự muốn chết sẽ không trèo lên Trích Tinh lâu, ngồi ở lan can gần mặt nước, mà trực tiếp nhảy xuống nền gạch xanh trên bờ, nhất định sẽ chết."
Mộ Dung Tuyết nghe thấy lời này, kinh ngạc ngừng khóc. Còn Ngọc Sính Đình cũng bất giác trợn tròn mắt.
Nghĩ kĩ lại thì đích thực là vậy, Trích Tinh lâu xây gần mặt nước, phía Đông giáp nước, phía Tây giáp bờ. Nếu theo lẽ thường, Triệu Chân Nương nên trèo lan can phía Tây mới tiện nói chuyện với người dưới lầu.
Gia Luật Ngạn nói: "Tóc sau đầu cô ta xõa ra, thiết nghĩ là có người nắm đầu cô ta đập vào tường mà chết. Vệt xanh trên cổ Công chúa tuyệt đối không thể do lực đạo của một nữ nhân yếu ớt gây ra, Triệu Chân Nương vừa được vớt dưới hồ lên, nhiễm lạnh phát sốt, làm sao có sức mạnh đến vậy?"
Giọng Ngọc Sính Đình đột nhiên lạc đi: "Thần thiếp không biết."
"Sao nàng lại không biết, lẽ nào không phải do nàng làm sao?"
Ngọc Sính Đình đanh giọng nói: "Hoàng thượng có bằng chứng gì mà vu oan cho thần thiếp?"
Gia Luật Ngạn nói: "Trẫm không vu oan cho nàng, có điều Trẫm không biết tại sao nàng lại làm như vậy?"
Kiều Tuyết Y đặt Công chúa xuống, lảo đảo đi về phía Ngọc Sính Đình.
Ngọc Sính Đình không kìm được lui về sau một bước.
Kiều Tuyết Y hai mắt đỏ ngầu, không thể tin nhìn Ngọc Sính Đình, ép hỏi: "Thật là ngươi sao?"
"Không phải, ta không có."
Gia Luật Ngạn lạnh lùng nói: "Nếu lúc này nàng chịu khai nhận thì còn có đường lui. Nếu nàng không chịu khai, Trẫm sẽ đem Quan thị, Lưu Hi và các cung nhân bên cạnh nàng giao cho Thẩm Hình ty, đại hình tiếp đãi, không tin chúng không khai. Đến lúc đó chuyện này người người đều biết, nàng có biết hậu quả thế nào không?"
Ngọc Sính Đình tái mặt, vẻ do dự sợ hãi trong mắt đã chứng thực suy đoán của Gia Luật Ngạn.
Hắn tức giận nói: "Trẫm không ngờ lòng dạ nàng lại độc ác đến vậy, ngay cả một đứa trẻ hai tuổi cũng xuống tay được."
Ngọc Sính Đình quỳ sụp xuống đất, khóc nói: "Thần thiếp nhất thời hồ đồ, xin Hoàng thượng tha tội."
Kiều Tuyết Y không thể tin nắm cổ áo nàng ta, run giọng hỏi: "Tại sao ngươi lại làm vậy?"
Ngọc Sính Đình khóc nói: "Tại vì ngươi."
Kiều Tuyết Y kinh ngạc khó hiểu: "Vì ta?"
"Công chúa chết rồi thì ngươi có thể rời khỏi Hoàng cung, không đeo bám Hoàng thượng nữa." Ngọc Sính Đình khóc với Gia Luật Ngạn nói: "Hoàng thượng, thần thiếp cũng là nghĩ cho Hoàng thượng thôi, chuyện loạn luân này nếu truyền ra ngoài, Hoàng thượng làm sao đối diện với thiên hạ thần dân."
"Im miệng."Gia Luật Ngạn giận dữ nói: "Không ngờ nàng lại có ý nghĩ bẩn thỉu như vậy."
Kiều Tuyết Y bật cười thê lương. "Ta thật sự không ngờ ngươi lại nghĩ ta như vậy." Ánh mắt nàng ta hoảng loạn đau khổ, căm hận nhìn Ngọc Sính Đình: "Ta thật mù mắt mới giúp ngươi lên làm Hoàng hậu. Ngươi là kẻ tiểu nhân vong ơn phụ nghĩa, lấy oán báo ơn."
"Còn ngươi đã từng là người tốt bao giờ?"
"Không sai, sau khi Hứa Uy chết đi, ta đã không còn là người tốt nữa, mê hoặc hôn quân, can dự triều chính. Nhưng ta chưa bao giờ hại mạng người nào." Kiều Tuyết Y hai mắt đầy nước, chậm rãi nói: "Ngươi thật là một nữ nhân vừa ngu xuẩn vừa ác độc, đáng tiếc ngươi lại là con gái của Ngọc gia." Nàng ta quay đầu nhìn Gia Luật Ngạn: "Hoàng thượng, niệm tình ta từng giúp người, xin Hoàng thượng cho Ngọc gia, Kiều gia chút mặt mũi."
Ngọc Sính Đình không ngờ đến lúc này Kiều Tuyết Y vẫn nói giúp cho mình, lập tức khóc lóc ỉ ôi: "Hoàng thượng, thần thiếp không dám nữa đâu, xin Hoàng thượng tha cho thần thiếp nhất thời hồ đồ."
Gia Luật Ngạn im lặng đứng giữa hai người, ánh mắt thâm trầm, dường như đã tiếp nhận lời khẩn cầu của Kiều Tuyết Y.
Mộ Dung Tuyết nhìn đến đây, đã đau lòng thất vọng đến cực độ, nàng ngậm nước mắt nói: "Lẽ nào thể diện của Kiều gia, Ngọc gia còn quý trọng hơn mạng người sao? Công chúa có tội gì? Triệu Chân Nương có tội gì? Hai mạng sống mà lại coi như không có chuyện gì, để tội nhân tiêu diêu pháp ngoại, chỉ vì giữ gìn thể diện cho Kiều gia, Ngọc gia. Vương pháp ở đâu? Công chính ở đâu?"
Gia Luật Ngạn nhìn nàng, muốn nói nhưng lại thôi.
Ngọc Sính Đình tức tối nói: "Im miệng, tiện nhân ngươi có tư cách gì nói ta."
Mộ Dung Tuyết lạnh lùng nói: "Không sai, thân phận ta thấp hèn hơn ngươi, nhưng lòng ta cao quý hơn ngươi trăm ngàn lần. Uổng cho ngươi có hình người, nhưng lòng dạ lại như rắn rết. Ta thật sự khinh bỉ ngươi, khi phải cùng ở chốn dơ bẩn này với loại người ác độc như ngươi." Nói xong nàng mở cửa nhấc bước rời đi.
Ngọc Sính Đình tức đến suýt ngất.
Gia Luật Ngạn nhìn bóng dáng xinh đẹp biến mất ở tường cung, lòng vô cùng nặng nề. Người đời thường nói Quân vương có thể muốn gì làm nấy, thật ra lại bị muôn vàn thành lũy bó buộc, chỉ cần có chút bất cẩn thì sẽ ôm hận cả đời.
Mộ Dung Tuyết một mạch bước nhanh về Ý Đức cung, vô cùng thất vọng đối với Gia Luật Ngạn, lòng tràn ngập đau thương và tức giận. Công chính nghiêm minh đều phải phục tùng dưới quyền thế, chả trách người đời dù có liều mạng cũng phải tranh đoạt quyền lợi.
Nàng đứng dưới cửa sổ, nhìn tịch dương chầm chậm ngả về Tây, trầm giọng nói: "Đinh Hương, có rượu không?" Cung điện này đè nặng đến mức người ta không thở nổi, nàng thật muốn say để quên đi.
Bội Lan thầm xua tay với Đinh Hương, Đinh Hương gật đầu, một lúc sau, tay mang một mảnh lụa có hoa chìm đến.
"Tiểu thư, uống rượu hại thân, chi bằng xé vải đi."
Mộ Dung Tuyết nhìn mảnh lụa hoa chìm trong tay Đinh Hương, bật cười chán nản, lúc tâm trạng không tốt nàng từng rất thích xé vải, nhưng sau đó sợ hắn trách mình xa xỉ lãng phí nên đã đổi tật này. Giờ đây nàng không sợ hắn không thích nữa. Hiện giờ hắn có cả thiên hạ, có nhiều thứ đã chẳng còn để tâm nữa, ngay cả mạng người cũng không màng, huống gì chút vải này.
Giai m đứng ngoài điện, nghe bên trong truyền ra tiếng xé vải, giống như là tiếng gió lạnh, gặm nhấm lòng người trong đêm.
Hôm sau là một trăm ngày Tiên đế băng hà, cao tăng của Hồng n tự đến làm pháp sự lần cuối, đến đây thì tang sự của Tiên đế coi như kết thúc hoàn toàn, các phi tần của ông ta cũng theo tăng nhân của Hồng n tự rời khỏi Hoàng cung, từ nay sẽ sống hết quãng đời còn lại ở Hồng n tự.
Chiều hôm đó, tám mươi mấy phi tần của Tiên đế dọn ra khỏi Tĩnh Tâm cung, mang theo hành lý đơn giản, ngồi xe ngựa rời khỏi kinh thành. Trong đó có đồng hương Tần Minh Nguyệt mà Mộ Dung Tuyết quen biết, còn có các tú nữ khác cùng đồng hành vào Kinh với nàng lúc xưa, tiếng khóc hu hu lúc thấp lúc cao, Oán giang lại thêm vô số nước mắt của người mới.
Nếu là lúc trước, Mộ Dung Tuyết nhất định đi cầu xin Gia Luật Ngạn để hắn thả những nữ nhân này về nhà, nhưng hiện giờ nàng sẽ không cầu xin hắn nữa. Trải qua chuyện Hứa Trạch và Triệu Chân Nương, nàng đã nhìn thấu triệt rằng, trái tim hắn còn lạnh cứng hơn sắt đá.
Gia Luật Ngạn an táng long trọng Văn Xương công chúa, đối với bên ngoài chỉ nói vì bệnh nên qua đời. Mấy người con của Tiên đế đều chết yểu, Văn Xương công chúa mất đi cũng không khiến chúng nhân nghi ngờ. Lòng Mộ Dung Tuyết vô cùng thất vọng, quả nhiên hắn đã bỏ qua chuyện này, để mẹ con Triệu Chân Nương chết oan như vậy.
Hậu cung này thật đáng sợ. Mỗi người vào đây đều sẽ thay đổi, bao gồm cả hắn.
Mộ Dung Tuyết dưỡng bệnh không ra khỏi Ý Đức cung, Gia Luật Ngạn cũng không đến thăm, nhưng sáng hôm sau phái Tần Thụ mang đến một cây vải thượng hạng.
Đinh Hương thầm nghĩ, xem ra, tuy Hoàng đế không đến, nhưng tình hình ở Ý Đức cung đều biết rõ ràng. Đây rõ ràng là đưa đến cho Mộ Dung Tuyết xé mà.
Mộ Dung Tuyết dưỡng bệnh mấy ngày, dần dần khỏe lại, hôm nay nắng đẹp ấm áp, nên ra khỏi cung ngồi trên hành lang hóng mát. Ý xuân đậm dần, góc tường ở Hậu điện có mấy bụi Tường Vi nở hoa, trong gió cuối cùng cũng có hơi thở mùa xuân. Nàng nhìn bụi Tường Vi kia, bất giác xuất thần, trong Ngự hoa viên cũng có một bụi Tường Vi, nàng vẫn còn nhớ mình từng nhảy ra từ bụi Tường Vi ôm chầm lấy Gia Luật Ngạn, khi hắn đi ngang qua đấy, muốn hắn cứu mình xuất cung. Biểu hiện vừa cuống cuồng, vừa tức giận vừa bất lực của hắn lúc đó, nàng vẫn nhớ rõ.
Đáng tiếc, Gia Luật Ngạn đã không còn là Chiêu Dương vương nhiệt tình lương thiện kia nữa, giờ đây hắn tàn nhẫn vô tình, thiên vị bao che.
Tại sao còn phải nhớ đến hắn, chẳng phải đã quyết định từ nay lòng nặng như nước, nhổ hết gốc rễ của hắn ra khỏi tim mình rồi sao.
Nàng quay lại nói với Giai m: "Đem vải ra đây."
Giai m lập tức lấy cây vải Tần Thụ mới đưa đến ra dâng lên.
Mỗi khi Mộ Dung Tuyết nhớ đến hắn đều sảng khoái xả giận một trận, dường như không phải đang xé vụn mảnh vải, mà là xé vụn tình cảm và hồi ức giữa nàng và hắn. Nàng chỉ muốn xé quá khứ của hai người thành mảnh vụn, tan đi theo gió, không còn quan hệ gì nữa.
Cuối cùng Giai m cũng lấy làm quen, lúc đầu cảm thấy lãng phí, sau đó thấy Đinh Hương lấy mảnh vụn cho người đem đến phường may vá làm đế giày, lại cảm thấy Mộ Dung Tuyết xé vải là một chuyện sướng mắt đẹp lòng, không chỉ động tác của nàng đẹp, mà tiếng xé vải cũng vô cùng êm tai.
"Tiểu thư, tiểu thư." Đinh Hương thần sắc hoảng hốt chạy đến.
Mộ Dung Tuyết nhíu mắt nhìn nàng ta: "Có chuyện gì mà làm ầm lên vậy?"
Đinh Hương vội vàng nói: "Tiểu thư, trong cung xảy ra chuyện lớn rồi."
Mộ Dung Tuyết không ngước mắt, tiếp tục chậm rãi xé mảnh vải trong tay, nhàn nhạt nói: "Chuyện lớn gì?"
"Hoàng hậu bị phế, bị đưa đến Hồng n tự rồi."
Tay Mộ Dung Tuyết khựng lại, mảnh vải trượt xuống. Nàng bình ổn tâm trạng, chấn động hỏi: "Không phải muội đang nói mớ đó chứ?"
"Hoàn toàn chính xác, tin tức vừa truyền đến, hôm nay Hoàng thượng đã tuyên chỉ ý trong lúc thượng triều."
"Tại sao bị phế?"
"Vì mưu hại Công chúa và Triệu Chân Nương."
Mộ Dung Tuyết sửng sốt, lòng nói lúc đó chẳng phải hắn có ý che giấu sao? Tại sao lại đổi ý?
Tóm lại tâm tư Đế vương còn khó đoán hơn mây trên trời, nàng nhẹ nhàng bình thản nhìn mảnh vụn dưới đất, nói với Đinh Hương: "Thu lại hết làm đế giày đi."
Đinh Hương kinh ngạc nhìn nàng: "Tiểu thư, lẽ nào cô không kinh ngạc, không kích động chút nào sao?"
Mộ Dung Tuyết liếc nàng ta, bất giác bật cười: "Tại sao ta phải kinh ngạc, phải kích động, đây là chuyện của Hoàng thượng, liên quan gì đến ta?"
Đinh Hương cuống cuồng giậm chân: "Đương nhiên là liên quan đến tiểu thư rồi, bây giờ Hậu cung đang đồn rằng, Hoàng thượng muốn lập tiểu thư làm Hoàng hậu đó."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Vip