Truyen2U.Vip - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chapter 23: A Question of Allegiance

Hermione dành thời gian cho bữa trưa, sục sạo quanh bếp dưới cái nhìn dò xét của Tiggy và cắt nhỏ nguyên liệu cho món salad. Cô ấy khá...cô ấy không chắc bây giờ cô ấy đang ở đâu với Bellatrix. Mụ phù thủy đã nói rằng ả cần thời gian để suy nghĩ, và Hermione không thể không đồng ý.

Cô ăn chậm rãi, cố gắng suy nghĩ qua những suy nghĩ hỗn độn của mình. Và thất bại.

Cô xoa xoa vai. Cô ấy sẽ phải--

Lẽ ra cô ấy nên biến mất. Tại sao cô ấy ở lại?

Nó dường như đã hiểu được cô ấy nhưng-

Cô bực tức chọc một quả cà chua bằng nĩa. Cô ấy đang làm gì?

li làm tn thương mày.

li hôn mày.

Cô ấy nhét một ít salad vào miệng. Đng nghĩ v na, Hermione.

Cô ấy dành thời gian tắm của mình mà không nghĩ về Bellatrix. Thay vào đó, cô ấy nghĩ về những người cá. Và ở dưới nước. Không ở dưới nước với Bellatrix. Chắc chắn là không khỏa thân và... không phải là cô ấy nhớ. Cô không nhìn mụ phù thủy. Cô ấy quá bận để cố gắng không bị chết đuối, cô ấy đã không—

Dẫu sao thì. Bellatrix sẽ không ở cùng cô ấy khi cô ấy đến thăm những người cá. Cô ấy không nên như vậy, cô ấy có thể bỏ lỡ việc làm gì đó cho Voldemort và thay đổi kết cấu thời gian.

Bởi vì đó là lý do tại sao họ đang làm điều này. Làm việc cùng nhau. Họ không phải là bạn hay— hoặc— cô ấy không ở đây để hiểu Bellatrix, cô ấy ở đây để tìm đường trở về nhà. Để hiểu du hành thời gian.

Vì thế. Trong hồ se se lạnh. Có lẽ cô ấy nên mua một bộ đồ lặn.

Trời ạ, cô thật là bẩn thỉu, thứ nước tắm này thật kinh tởm. Cô ấy hẳn trông rất kinh khủng, không có gì ngạc nhiên khi bà phù thủy nói...

Vậy tại sao ả lại...

Đối với một người nói rằng ả thấy Hermione ghê tởm, Bellatrix chắc chắn đã chạm vào cô ấy rất nhiều. Chủ yếu là nắm lấy và xô đẩy, nhưng ả đã nắm tay cô ấy và—và hôn cô ấy. Đó là hai lần bây giờ ả tự nguyện...

Bây giờ ả có còn là Tử thần Thực tử không? Bởi vì nếu ả vui vẻ giết người và sau đó trở về nhà với Hermione như thể mọi chuyện đều ổn thì điều đó là không—

Không về nhà với cô ấy. Hermione không sống ở đây. Ngay cả khi cô ấy đang tắm ở đây. Và...cô ấy có thể phải mượn một số quần áo nếu Bellatrix chưa muốn cô ấy quay lại ngôi nhà nhỏ. Đối với một số lý do. Tại sao một người phức tạp khó đoán nhất lại phải kiểm soát cuộc sống của cô ấy?

Merlin thân mến, cô ấy hy vọng cô ấy có quần áo bình thường chứ không chỉ áo nịt ngực và váy cổ.

Mặc dù Bellatrix trong trang phục bình thường sẽ khá kỳ quái. Cô thậm chí không thể tưởng tượng được ...

"Hermione!"

Ồ! Cái đầu của cô ấy, nó— Ồ, ả gọi cô ấy như thế sao?

Cô bước ra khỏi phòng tắm và lấy một chiếc khăn tắm. "Tiggy?"

Tiggy xuất hiện với một tiếng bốp...và một nụ cười nhếch mép. "Vâng, cô Hermione?"

"Có bộ quần áo nào tôi có thể mượn không? Ngay bây giờ, dù sao thì tôi cũng sẽ sớm đến những người cá, vì vậy tôi không chắc mình sẽ mặc gì nhưng—"

"Quý cô Bellatrix đang tìm quần áo cho cô. Họ đang ở trong phòng của cô ấy. Cô ấy đang đợi. Nhanh lên nào, yêu tinh phù thủy bé nhỏ."

Sợi chỉ lại giật mạnh não cô. Ôi. Tính kiên nhẫn. Tốt.

Cô càu nhàu cảm ơn Tiggy, và đi theo sợi chỉ vào phòng ngủ.

Và xuất hiện mặt đối mặt với Bellatrix.

"Ah! Xin lỗi! Cô vừa bước về phía trước hay gì đó? tôi không cố ý..."

Đôi mắt của Bellatrix bắt đầu nhìn xuống và Hermione lúng túng chỉnh lại chiếc khăn tắm của mình, hắng giọng.

"Vậy, quần áo?"

Bellatrix nhét ít quần áo vào tay rồi nhảy lùi lại để ngồi lên giường.

Phòng ngủ của ả. Huh. Nó khá...bình thường. Mọi thứ trông rất cổ kính và đắt tiền, nhưng không có gì đen tối hay kiểu gothic. Chỉ... một chiếc giường đôi, một tủ quần áo, một chiếc gương dài chạm sàn và một chiếc ghế đẩu trước cửa sổ rộng, một chiếc tủ có ngăn kéo. Tất cả đều bằng gỗ nặng, bóng loáng. Quả óc chó, có lẽ. Hoặc gỗ sồi. Và một tấm thảm dày.

"Mệt mỏi vì quy tắc không mặc quần áo rồi à? Một số yêu tinh ngươi đang có. Mau mặc quần áo vào đi, vừa lúc có thể nói cho ta biết kế hoạch này. Ta có thể bị gọi cho Chúa tể Hắc ám bất cứ lúc nào, và Ngài thì kém kiên nhẫn hơn ta. Ta sẽ không phớt lờ cuộc gọi đó đâu."

Hermione thở dài trong lòng và nhắm mắt lại. Vì thế. Họ không thảo luận về bất cứ điều gì đã xảy ra trước đó.

Cô lắc đầu và mở mắt, đưa mảnh quần áo ra. Một chiếc váy. Màu đen, nhưng không có corset, vừa vặn, không quá hở hang. Có lẽ từ thời trẻ của ả. Chờ đã. "Cô muốn tôi thay đồ trước mặt cô à?"

Bellatrix đảo mắt. "Nào, cưng, ta đã nhìn thấy tất cả trước đây. Tiếp tục với kế hoạch này của ngươi, rõ ràng là ngươi đang bùng nổ để nói với ta. Ngươi thích lên kế hoạch cho mọi thứ."

Hermione không thể không mỉm cười trước điều đó, và rũ bỏ sự xấu hổ để bắt đầu mặc quần áo. Ả nói đúng, không phải là ả chưa từng thấy... bây giờ có một chút khác biệt kể từ nụ hôn. Nhiều nụ hôn. Nhưng-

Tập trung vào, Hermione, kế hoạch.

"Được rồi, cô có biết rằng người cá được biết đến là những sinh vật cổ xưa, được kết nối với quá khứ bởi lịch sử lâu đời và truyền khẩu của họ không? Tôi đang nghĩ họ có thể dạy chúng ta điều gì đó về du hành từ quá khứ đến tương lai...hoặc tốt hơn là từ bây giờ, để tôi có thể quay trở lại. Họ có một liên minh với nhân mã, những người đại diện cho tương lai. Giữa họ...có lẽ họ biết điều gì đó mà các phù thuỷ không biết."

Cô vật lộn mặc chiếc váy, tay với ra ngoài một cách vô ích để cố buộc nó ở phía sau mà không có phép thuật. Câu thần chú là gì một lần nữa? Cô ấy không mặc đủ váy.

Tại sao ả vẫn chưa có phản hồi? Cô ngước nhìn Bellatrix, người đang quan sát cô từ trên giường, lúc này đang nằm sấp, đung đưa chân trong không khí.

"Quá khứ sẽ giúp được gì? Ngươi không muốn quay trở lại nữa, ngươi biết đấy. Một thập kỷ là đủ. Ngươi thực sự nghĩ rằng một số sinh vật cá trơn trượt và một số con ngựa ngắm sao sẽ- ồ vì tình yêu của Merlin, đừng cố gắng nữa, ngươi không thể với tới. Từ bỏ. Nơi đây."

Ả vẫy đũa phép, và chiếc váy bó sát vào lưng cô ấy.

"Cảm ơn, uhh...không mặc đồ lót à?"

Bellatrix cười toe toét. "Chỉ cần cẩn thận cách ngươi ngồi. Ta sẽ không cho ngươi bất kỳ thứ gì của ta, cho dù ngươi có cầu xin bao nhiêu đi chăng nữa."

m...đng nghĩ v điu đó, Hermione. Ly li phong đ.

Cô ấy ngồi xuống cạnh Bellatrix trên giường, người đang nằm ngửa để nhìn cô ấy. Hermione đột nhiên bị ấn tượng bởi vẻ đẹp dễ dàng của ả. Cô cắn môi...

Và sau đó tự mắng mình và nhún vai một cách thản nhiên. "Đó là ý tưởng duy nhất chúng ta có, phải không? Nó không thể làm tổn thương. Vì vậy...tôi sẽ đi, và có thể kiểm tra với cô về điều tiên tri này. Cô không thể mất tích lâu nữa, cô nói đúng. Chúng ta không thể thay đổi bất cứ điều gì và...cô có nhiệm vụ. Nhiệm vụ. Các cuộc họp."

Bellatrix ngước lên nhìn cô ấy và mở miệng như muốn nói điều gì đó. Sau đó dừng lại. Rồi lại mở miệng. "Ta đã suy nghĩ. Về những gì ngươi đã nói. Về...ta có thể khó tiếp tục...hành vi của ta có thể thay đổi. Ta nghĩ rằng ở một mức độ nào đó, ta đã biết rằng mục tiêu của mình đã... thay đổi. Kể từ khi ta nhìn thấy những ký ức của ngươi. Cissy để ý. Snape có thể biết. Bây giờ sẽ không lâu nữa trước khi—"

Ả ngồi dậy và hắng giọng.

"Lời tiên tri nói, ngươi biết đấy, bla bla bla tình dược, xiềng xích, gì cũng được. Và rồi... qua cát và biển, đừng trôi dạt ra xa nhau, rồi cả hai, giờ đã mất, sẽ trở lại, mặc dù không thiếu người kia. "

Hermione thận trọng gật đầu, không dám hy vọng. "Vâng, tôi nghĩ phần cát và biển là khả năng tàng hình của tôi. Cô giúp tôi với ma thuật không cần đũa phép. Tôi không nghĩ mình sẽ biết phải làm gì nếu không có cái...đó."

Bellatrix rên rỉ và nằm sấp xuống. "Đó không phải là vấn đề, phải không? Đừng trôi dạt từng mảnh. Chúng ta phải ở bên nhau nếu cả hai chúng ta muốn sống sót qua chuyện này. Làm thế nào chúng ta có thể làm điều đó nếu ta phải đóng vai của mình ở nơi khác?" ả càu nhàu trong chăn.

Đóng vai trò? Thay đổi mục tiêu? Điều này có nghĩa là-

"Cô đã thay đổi suy nghĩ về hắn ta, phải không?" Hermione thì thầm.

Bellatrix không trả lời.

Chết tiệt. Cái này—cái này to lắm! Nó đã hiệu quả!

Cô nở một nụ cười toe toét. Hà! Nhận ly, Tom Riddle. Ít hơn một người đi theo. Tay phi ca ngươi va bưc xung!

Ồ.

Ả chắc hẳn đang rất sợ hãi.

Hermione hắng giọng. "Cô mạnh hơn hắn ta, cô biết mà. Hắn hoàn toàn lạc lối...hắn bị chia cắt linh hồn. Thành tám mảnh. Hắn hầu như không tỉnh táo. Người đào tạo cô, dìu dắt cô, người ấy đã đi xa rồi. Ngay cả khi hắn đã cố gắng giúp cô...tôi không nghĩ rằng có bất kỳ cơ hội nào cho điều đó bây giờ."

Im lặng.

Và sau đó là một tiếng thở dài. "Ta biết."

Hermione nhìn xuống mụ phù thủy. Cô ấy không biết phải nói gì. Cô ấy có nên—

Bellatrix thở ra một hơi. "Khi ta thấy— khi ngươi chỉ cho ta, về những Trường Sinh Linh Giá. Khi Potter nói— tất cả đều có lý. Ngài thay đổi, từ khi ta còn là con gái bao nhiêu thì bây giờ Ngài khác bấy nhiêu. Ta không muốn nhìn thấy nó, nhưng...ngay khi ta rời khỏi Az—khi Ngài trả tự do cho ta, ta nóng lòng muốn nghe kế hoạch của Ngài ấy, tin tức của Ngài, và được gặp lại Ngài."

Hermione cố gắng giữ im lặng nhất có thể, gần như không dám thở khi Bellatrix gục đầu vào cánh tay cô, thì thầm vào ga giường như thể ả sợ nói to những lời đó.

"Thay vào đó...Ngài mất kiểm soát. Lẽ ra Ngài ấy không bao giờ nên chia cắt linh hồn mình, chứ đừng nói đến nhiều lần như vậy. Làm sao Ngài có thể như vậy... Ta nghĩ Ngài ấy thông minh. Một người nhìn xa trông rộng. Nỗi ám ảnh với Potter, nó ăn mòn Ngài. Không bao giờ— Potter chỉ là một đứa trẻ sơ sinh, theo một lời tiên tri, nó không cần phải là sự sụp đổ của Ngài. Ngài ấy không nên để bị tiêu hao bởi cơn thịnh nộ của mình. Bạo lực không có mục đích. Nếu Ngài định tra tấn mọi người, thì ít nhất phải có lý do để— Tất cả chúng ta— Chúng ta đã có những kế hoạch khác. Một cuộc cách mạng. Điều gì đã xảy ra với tương lai? Giấc mơ của..."

Ả quay lại để ngước nhìn Hermione lần nữa, tìm kiếm trong mắt cô ấy một cách tuyệt vọng.

Ả đang tìm kiếm cái gì vậy? Hermione chỉ mỉm cười trấn an ả. Điều này phải rất khó để mụ phù thủy thừa nhận. Cô ấy không thể tin rằng ả lại cởi mở như vậy.

Dù cô ấy đang tìm kiếm thứ gì, Bellatrix dường như đã tìm thấy nó, và ngồi dậy, nhìn xuống lòng mình và loay hoay với chiếc váy của mình. "Ta đã nghĩ Ngài ấy cũng như ta. Và...ta nghĩ Ngài là như vậy. Đó chính là vấn đề."

Cái quái gì thế—

Đứa trẻ cô đơn bị lạm dụng, không tình thương. Căm thù thế giới Muggle, làm mọi cách để tồn tại. Tìm kiến ​​​​thức và sức mạnh. Trở nên tiêu cực bởi sức mạnh đó. Cố gắng kiểm soát mọi thứ nhưng mất kiểm soát bản thân. Hãy để nỗi sợ chiến thắng. Tự hủy hoại bản thân. Ra đòn và nhìn thế giới sụp đổ xung quanh họ.

Ồ. Ồ, ra đó là ý của ả khi—

Đồ phù thủy ngu ngốc! Ngươi ngu ngốc, tự cho mình là đúng, lầm đường lạc lối— làm sao ngươi biết?!

Làm sao ngươi biết ta sẽ không để thế giới sụp đổ?

Làm sao ngươi biết ta ... ta có thể phá hủy mọi thứ.

Cô từ từ nắm lấy tay Bellatrix. Nó lạnh và run. Ả không giựt lại.

"Cô đúng. Hắn rất giống cô. Nhưng đó không phải là vấn đề. Vấn đề là, hắn không đủ như cô. Hắn không yêu như cô đâu. Không cảm thấy như cô làm. Tôi đã cảm nhận được cảm xúc của cô, Bellatrix. Hắn quay lưng lại với thế giới bởi vì hắn không cảm thấy gì với nó. Cô... cô cảm thấy mọi thứ, với cường độ mạnh đến mức đau đớn. Đó là lý do tại sao cô chọn giải cứu thế giới. Để bảo vệ nó. Cô luôn chọn cách bảo vệ những thứ mình yêu quý."

Bellatrix cười trống rỗng. "Chà, gần đây ta đã không làm tốt công việc đó. Cissy đang ở bên cạnh và Draco—á!"

Ả rút tay ra và nắm chặt cánh tay mình. "Ôi ngực của Morgana, không phải bây giờ!" Dấu hiệu.

Ả mệt mỏi đưa tay lên mặt, cau mày, và Hermione nắm lấy vai ả, nhìn ả một cách kiên quyết.

"Hắn không thể đọc được suy nghĩ của cô. Nếu đó là điều cô đang lo lắng—ồ! Tại sao tôi không đi với cô! Có lẽ tôi có thể làm cho tâm trí của cô trở nên vô hình hoặc-"

Bellatrix khịt mũi và đẩy cô ấy ra một cách nhẹ nhàng đến bất ngờ. "Đồ Gryffindor. Đồ ngốc chết tiệt, điều đó sẽ khiến ta càng nghi ngờ hơn. Vấn đề là không thay đổi tâm trí của ta. Ta sẽ chỉ đi. Ngươi đi nói chuyện với một số nhân ngư và báo cáo lại sau." Ả chỉ cây đũa phép của mình vào Hermione. "Ta vẫn chịu trách nhiệm, nhớ không?"

Hermione lắc đầu bực tức với ả, và Bellatrix chọc cô ấy bằng cây đũa phép trước khi xuống giường, vươn vai.

"Được rồi, vâng, cô chịu trách nhiệm. Hãy gọi cho tôi nếu cô cần tôi..." cô ấy không thể không... "Thưa cô."

Đầu của Bellatrix quay tròn để nhìn vào mắt cô ấy khi ả bắt đầu di chuyển. Ôi không! Cô ấy định nói đùa để xoa dịu bầu không khí nhưng...liệu điều đó có giống như tán tỉnh không?

Có lẽ.

Argh! Legilimency! Cô quên mất!

Khuôn mặt của Bellatrix rơi vào một nụ cười tự mãn.

Ả biến mất với một cái nháy mắt.

Hermione ngồi phịch xuống giường. Cô ấy đang làm gì?

Cô quay người rên rỉ trong chiếc gối, để mình chìm vào trong chiếc giường. Cô ấy mệt quá. Có lẽ đó là lý do tại sao cô ấy giữ—

Ôi đã lâu rồi cô ấy không được nằm trên giường, điều này thật tuyệt vời, cô ấy quên mất sự mềm mại như thế nào và...cô ấy thực sự nên đứng dậy nhưng...chỉ vài phút thôi...

Đây chắc chắn là giường của Bellatrix. Nó có mùi giống ả...cô ấy không chắc đó là gì...chỉ...giống ả...

Cô uể oải phẩy tay vào rèm cửa và kéo chúng đóng lại. Căn phòng chìm vào bóng tối. Chỉ một vài phút...

"...mione?"

Hửm? Gì?

Cô chớp mắt mở ra. Cô ấy ở đâu-? Ồ.

Trời tối. Một chiếc đèn lồng đang sáng trên bàn cạnh giường ngủ. Đã bao lâu rồi—

"Xin lỗi, chắc là ngủ quên mất. Cái gì-"

Gì?! Chuyện gì xảy ra với Trái Đất? Cô ấy cười trước khi cô ấy có thể giữ nó lại.

Đó có phải là... khói không? Hay...nhưng tại sao...? Màu sắc! Và những gì đã xảy ra với khuôn mặt của cô ấy?

"Ta không muốn nói về nó," Bellatrix càu nhàu.

"Lumos," Hermione hổn hển. Cô ấy cần phải nhìn thấy điều này đúng, đây là ha!

Hermione lấy tay che miệng để kìm tiếng cười.

Phù thủy có nhiều loại bột có màu sắc rực rỡ khác nhau vương vãi khắp cơ thể, kể cả trên tóc. Khói bốc lên từ ả, và có mùi khét rõ ràng, cũng như...

"Ơ! Cô có mùi kinh khủng, nó gần giống như...đợi đã... cô đã tấn công cửa hàng trò đùa của cặp song sinh, phải không? Mặt của cô! Cô đã chọn một kính thiên văn đấm? Tại sao-"

"Nó không buồn cười. Không hề!" Căn phòng chìm trong bóng tối. "Và ngươi là một trong những để nói chuyện. Điều tương tự cũng xảy ra với ngươi!

Hermione nhìn xung quanh trong bóng tối khi giọng nói của Bellatrix vang khắp phòng.

"Chính xác đấy! Tại sao hắn lại chạm vào nó sau khi..."

"Họ ném nó vào ta, ta bắt lấy nó. Ta quá bận để tránh pháo hoa và— không thành vấn đề. Ngươi vẫn còn làm gì ở đây vậy? Ngươi không phải đang ở dưới đáy hồ sao?"

Hermione từ bỏ việc nheo mắt nhìn vào bóng tối và nằm xuống. "Đêm qua tôi đã không ngủ được nhiều sau khi...ừm...dù sao thì, không, vẫn chưa đi."

Cô nghe thấy tiếng cửa cọt kẹt mở ra, và một căn phòng liền kề bật sáng. Một vòi hoa sen bắt đầu chảy.

Hermione nhìn chằm chằm lên trần nhà khi nhịp tim của cô quyết định tăng vọt. Điều này đột nhiên khá giống trong nước. Cô ấy có nên rời đi không? Hay... bây giờ rời đi có lạ không?

Bóng tối không giúp được gì. Cô hắng giọng. "Lumos."

Tốt. Điều đó chỉ nhắc nhở cô ấy rằng cô ấy đang ở trong phòng ngủ của Bellatrix. "Ừm...Tiggy?"

Tiggy xuất hiện với một tiếng bốp. "Vâng, cô Hermione? Cô đang tận hưởng giường của Cô chủ?

Gì-

Tiggy cười toe toét với cô ấy, và cô ấy cau có. "Cậu đã nói chuyện với cậu chủ Spitsy phải không? Thành thật mà nói, những tin đồn như vậy, cả hai người."

Tiggy cười khúc khích. "Cô đang muốn gì vậy, cô Hermione?"

Ồ. Đúng. "Tôi muốn đọc một vài cuốn sách về người cá, nhưng tôi vẫn không chắc cuốn sách nào an toàn. Cậu có thể mang cho tôi một số thứ không bị nguyền rủa không?"

Tiggy gật đầu, và một chồng sách xuất hiện trên giường. "Spitsy giải thích. Cô đang cần những thứ này. Họ là những sinh vật kiêu ngạo, xảo quyệt, những người làm thuê. Cô cần phải biết các quy tắc. Họ không giống yêu tinh, họ không nói ra các quy tắc... nhưng cô vẫn không muốn phá vỡ chúng."

Ôi trời, nghe không ổn chút nào. Cô nuốt nước bọt và kéo một cuốn sách về phía mình.

"Cảm ơn vì lời khuyên...Tôi có thể phải hỏi thêm về họ trước khi tôi rời đi vào ngày mai."

"Và Cô chủ."

Gì?

"Cô chủ? Ý cậu là gì?"

Tiggy híp mắt. "Tôi đang nói với cô, cô sẽ không rời bỏ cô ấy. Và cô ấy đang được cần đến trong hồ. Họ đang lắng nghe một Black. Họ ghi nhớ điều đó."

Gì-

Họ biến mất với một vết nứt.

Điều đó có nghĩa là gì?

---

Vì vậy, theo thời cổ đại, nó có nghĩa đen là...

Cô kéo một cuốn sách khác về phía mình với một cái cau mày. Thấy rằng một trong những nói một cái gì đó hoàn toàn khác nhau. Làm sao mà cô ấy biết được—

Chiếc giường hạ xuống bên cạnh cô ấy, và cô ấy đưa tay ra để ngăn mình lăn vào Bellatrix, không rời khỏi cuốn sách. Bây giờ đoạn văn đó ở đâu về...

Hmm, phần của người Anh ở đâu? Chúng ta đây. Scotland.

A ha! "Bellatrix! Nghe này! Nó nói rằng một số cộng đồng phù thủy Scotland tin rằng họ là hậu duệ trực tiếp của người cá, hay Ceasg, vì những người cá thường lên bờ dưới hình dạng con người để giao phối hoặc thậm chí kết hôn với các phù thủy. họ tin rằng các nàng tiên cá không thể chết vì họ giữ được sinh lực của mình trong một quả trứng vàng. Bây giờ cuốn sách này nói rằng-"

"—Rằng họ thực sự là những kẻ biến hình được gọi là Finfolk, kẻ hút tuổi trẻ ra khỏi những người yêu loài người để lấy sinh lực của họ và do đó sống mãi mãi."

Hermione quay sang nhìn chằm chằm vào mụ phù thủy bên cạnh. Ai đó đã chui vào trong chăn, mặc một chiếc váy ngủ, và tại một thời điểm nào đó đã lấy một cuốn sách cho mình khi Hermione không chú ý.

Ả nhướng một bên mày với Hermione. "Đây là những cuốn sách của ta. Từ thư viện của ta. Ta đã dành nhiều thập kỷ qua để cố gắng tìm ra cách để một phù thủy trở nên bất tử."

Đúng.

Hermione tiếp tục nhìn chằm chằm. Cô ấy không thể giúp nó. Cuối cùng cũng có người đọc nhiều hơn cô ấy, có thể nói hết những dòng suy nghĩ lan man của cô ấy, không hề bối rối khi cô ấy mở sách hay trích dẫn nguồn.

Bellatrix nhìn xuống cuốn sách của chính mình. "Ngươi lại làm thế đấy," ả thì thầm. "Ngươi cần phải học phép tắc, ta không cần biết ngươi là người đồng tính luyến ái như thế nào. Ta ngạc nhiên là ngươi không phải là Ravenclaw."

Hermione vội vã nhìn đi chỗ khác. Sapio - ồ không. Cô bối rối nghịch tờ giấy.

"Tôi...tôi gần như vậy. Một Ravenclaw. Tôi nghĩ rằng tất cả các câu đố sẽ khiến tôi phát điên. Tôi cũng hơi...cùn. Đơn giản. Vì điều đó."

Bellatrix khịt mũi. "Vâng, sự tinh vi và xảo quyệt chắc chắn không phải là điều của ngươi. Làm thế nào ngươi vẫn xoay sở để trở thành một bí ẩn như vậy, ta không-"

Ả ngậm miệng lại.

Bí ẩn? Ả nghĩ Hermione bí ẩn?

"Dừng lại đi."

Hermione chỉ cười nhếch mép. "Dừng lại cái gì?"

Ôi! Có phải cái gì đó vừa cắn môi ả? Câu thần chú nào sẽ—

"Bỏ ngay cái vẻ mặt đó đi. Ý ta là sự liều lĩnh Gryffindor của ngươi khiến ngươi khá khó đoán. Ngươi hành động theo sự bốc đồng. Ta không quen với việc mọi người thực hiện hành động đầu tiên nảy ra trong đầu. Slytherin không làm thế."

Hermione mút môi và cau mày. "Nhưng cô làm điều đó. Lúc nào cũng vậy."

Bellatrix đóng cuốn sách lại và xoay người đối mặt với cô ấy, bắt chéo chân. "Ta có sao không? Ngươi sắp gặp những sinh vật có liên quan đến dân gian, những sinh vật cổ đại, lập kế hoạch và chiến lược là rất quan trọng. Ngươi phải chơi trò chơi. Hãy là Slytherin. Họ sẽ không cung cấp cho ngươi một danh sách các quy tắc như yêu tinh. Họ sẽ cố lừa ngươi. Bẫy ngươi để giải trí của họ."

Vâng đó chỉ là hoàn hảo. Cô ấy khoanh tay với vẻ giận dữ. "Tôi có phải chơi game không? Dù sao thì tôi cũng có thể độn thổ nếu nó xảy ra sự cố. Tôi không thích tất cả những trò lén lút của nhà Slytherin, thật mệt mỏi. Và để trả lời câu hỏi của cô, không, cô không hành động như những nhà Slytherin khác. Cô luôn làm bất cứ điều gì cô muốn và chỉ đe dọa bất cứ ai nếu họ bảo cô đừng làm vậy ".

Bellatrix nhìn xuống để tình cờ kiểm tra móng tay của mình. "Ta đã giết ngươi trong Sở bí ẩn, hay ta đã tìm ra ngươi là ai để đánh giá mối đe dọa?"

Gì? "Tốt-"

"Ta đã giết ngươi khi ngươi khiến chúng ta suýt chết vài mét, hay ta đã thẩm vấn ngươi mở cửa?"

"Cô đã hành hạ tôi! Cô -"

"Khi lọ thuốc tình yêu hết tác dụng, ta có đi thẳng đến Chúa của mình hay ta quyết định xác định mối đe dọa một lần nữa trước? Ta đã giết ngươi khi ngươi đánh thức ta khỏi giấc ngủ? Ta đã giết yêu tinh khi họ nói xấu ta? Tra tấn họ để tiết lộ bí mật của họ? Ta đã để ngươi bị bắt mà không có bất kỳ phép thuật nào và bị đuổi khỏi trường của họ? Ta đã từ chối ngủ bên cạnh ngươi? Để đào tạo ngươi? Có phải ta đã quên ngươi khi ngươi nhìn thấy ký ức của ta và sau đó quay lưng lại với ta không?

Hermione thở ra một hơi run run. "Không...nhưng, ý tôi là...cô có muốn không?"

Bellatrix từ từ nhìn lên. "Tất cả những suy nghĩ đó lướt qua tâm trí ta. Nhưng ta đã không hành động theo sự thúc đẩy. Ta nhắc nhở bản thân về mục tiêu của mình, về hậu quả và ta dừng lại. Nghĩ thông suốt."

Ả...suýt giết cô ấy...rất nhiều lần. Cô gần như quên lãng -

Ả không muốn huấn luyện cô ấy. Để thậm chí ngủ bên cạnh cô ấy. Cô ấy đã phải chịu đựng bao nhiêu chỉ để—

Hermione trườn ra khỏi giường và lùi lại, đập vào tường. Cô ấy để cho sự tàng hình quét sạch tâm trí của mình.

Bellatrix cau mày với cô. "Gì? Có chuyện gì với ngươi vậy? Ngươi đang làm gì đấy?"

Snape nói Bellatrix rất giỏi trong việc phớt lờ nỗi đau thể xác và tinh thần. Là nó? Cô ấy biết thế giới có thể kết thúc nếu ả không chịu đựng Hermione. Ả thậm chí còn nói rằng thật khó chịu khi lời tiên tri khiến họ ở bên nhau. Đây có phải chỉ là một vết thương khác mà ả đang chữa lành? Phớt lờ?

Ngủ cạnh Hermione có khủng khiếp như vậy không? Có phải ả—

Tại sao ả lại hôn cô ấy? Có phải tất cả là một phần của kế hoạch?

Bellatrix xuống giường và di chuyển về phía cô ấy. "Xin chào? Vấn đề của ngươi là gì? Ngồi xuống đi, trông ngươi như sắp-"

Một tiếng nức nở thoát ra khỏi miệng Hermione. Cô ấy không biết tại sao. Đôi mắt của Bellatrix mở to và ả nghiêng đầu, nhìn Hermione như một câu đố mà ả không thể ghép lại với nhau.

Đầy đủ. Cô ấy phải— cô ấy cố biến thành vô hình, nhưng không có gì xảy ra. Cô ấy không kiểm soát được, cô ấy cảm thấy—

Cô đơn quá. Một mình và bị vây quanh bởi những mánh khóe, câu đố, rắn rết và—

Cô ấy hiện ra đi. Trở lại buồng ánh sáng. Trở lại Thầy Spitsy. Một người bạn của cô ấy.

Ngoại trừ cô ấy không di chuyển. Nó không hoạt động. Tại sao nó không hoạt động? Nó giống như cô ấy bị mắc kẹt. Có gì đó đang giữ cô ấy ở đây, trói buộc cô ấy.

Cô ấy không thở được.

Tâm trí của cô thậm chí không được bảo vệ nữa. Cô ấy không có sự bảo vệ. Cô ấy dễ bị tổn thương và yếu đuối. Cô kinh hãi nhìn Bellatrix, ép sát người vào tường.

Nếu ả quyết định làm tổn thương cô ấy một lần nữa...cô ấy không thể ngăn cản ả.

Hermione. Ta sẽ không làm tổn thương ngươi. Bình tĩnh nào đồ ngốc—

Ngu ngốc. Cô ấy thật ngu ngốc. Thật ngu ngốc. Làm thế nào họ có thể làm việc cùng nhau? Ả muốn giết cô ấy. Đã luôn muốn—

Ngươi sẽ lắng nghe chứ? Ta không muốn giết bạn!

Gì?

Hermione chớp mắt tập trung trở lại.

"Cô... cô sẽ không? Nhưng...tôi là một muggleborn."

Bellatrix ngừng giao tiếp bằng mắt và lùi lại một bước, kéo người ngồi lên một chiếc tủ có ngăn kéo.

"Ta biết, bản thân ta cũng không chắc tại sao, tất cả đều rất— là lỗi của ngươi! Ngươi và tâm trí cởi mở của ngươi và sự tin tưởng ngây thơ của ngươi. Ta - ta không biết tại sao - ta không nên sử dụng quá nhiều Legilimency với ngươi. Thật khó hiểu. Ta cảm thấy như ta đã sống với ngươi vì...tâm trí của chúng ta là..." Ả bỏ dở, cau mày nhìn xuống sàn nhà.

Hermione nghiến răng và nuốt nước bọt. "Vậy hứa với tôi đi."

Bellatrix nhìn lên, vẻ mặt thậm chí còn khó hiểu hơn.

Hermione gật đầu với chính mình và tiếp tục. "Hứa với tôi là cô sẽ không làm tổn thương tôi nữa. Bởi vì tôi không nghĩ rằng tôi có thể làm điều này nữa. Tôi không thể chịu đựng được. Cảm thấy không an toàn. Không biết nếu— hứa với tôi. Hoặc tôi nghĩ mình sẽ phải ra đi, bất kể giá nào."

Bellatrix thốt ra một lời chế giễu khó tin. "Gì? Ngươi bị trúng một câu thần chú và đột nhiên bỏ cuộc? Tất cả. Lời tiên tri. Dòng thời gian. Mọi điều. Chỉ vì ngươi bị thương? Ngươi đã nói nỗi đau sẽ không ngăn cản ngươi. Rằng ngươi đã học được cách trở nên mạnh mẽ."

Hermione bước lại gần, lắc đầu. "Tôi xứng đáng được cảm thấy an toàn, tôi không thể tiếp tục tha thứ— Tôi không thể tiếp tục như thế này. Tất cả những nghi ngờ và— Tôi không muốn sợ cô nữa. Tôi đã có đủ. Không còn đau đớn nữa."

Bellatrix bật ra một tiếng cười khúc khích trong cổ họng và hạ thấp người để đứng trên tấm thảm. "Nỗi đau là một phần của cuộc sống, cưng à, cả hai chúng ta đều biết điều đó. Đôi khi ngươi chỉ cần lấy nó. Nỗi đau cho ngươi sức mạnh, quyền lực. Ta nghĩ ngươi cũng đã học được điều đó."

Hermione cười buồn với cô. Không. Không, đó không phải là những gì cô ấy đã học được. "Bellatrix... sức mạnh là sức mạnh. Sự quyết tâm. Niềm tin vào bản thân. Đó là sức mạnh. Đau... chỉ đau thôi. Đau quá. Nó phá hủy. Nỗi đau không phải là một phần của cuộc sống. Không phải loại đau này. Không ai phải cảm thấy điều này. Không có gì đáng để sống trong sợ hãi cho cuộc sống của cô."

Bellatrix thốt ra một lời chế giễu chế giễu khác... nhưng mắt ả đảo sang một bên khi ả khoanh tay lại.

Hermione nhẹ nhàng tiếp tục. "Hứa với tôi. Nó không nhất thiết phải là một lý do, nó chỉ có thể là... một hiệp ước. Chúng ta là đồng minh. Cô sẽ không bao giờ làm tổn thương tôi, và tôi sẽ không bao giờ làm tổn thương cô."

"Ngươi muốn ta làm gì? Thực hiện lời thề không thể phá vỡ? Một lời thề máu? Niêm phong nó bằng một nụ hôn?" Bellatrix nói đùa, đẩy cô ấy về phía giường.

Hermione nắm lấy cánh tay ả khi ả đi ngang qua và nhìn thẳng vào mắt ả. "Không. Tôi muốn của cô. Chỉ là một lời hứa. Nhưng cô phải xem nó có ý nghĩa. Bởi vì tôi hứa với cô, nếu côphá vỡ nó, sẽ không có cơ hội cuối cùng. Tôi sẽ không trở lại."

Cô nhìn chằm chằm vào đôi mắt sửng sốt, hiểu từng chữ. Không còn nữa. Tung hứng tất cả những cơn bộc phát này, không bao giờ biết đủ, không bao giờ hiểu hết. Tât cả nhưng thứ đó là quá nhiều.

"Ngươi đang yêu cầu ta— Làm sao ngươi có thể yêu cầu ta— Làm sao tacó thể—"

Hermione gật đầu. Đúng. Cô ấy đang yêu cầu ả hạ vũ khí xuống. Để tắt cơ chế phòng thủ đã phục vụ ả trong suốt những năm tháng của cuộc đời. Để tin tưởng Hermione.

Bellatrix giật cánh tay ra và loạng choạng lùi lại, lắc đầu.

Và biến mất với một vết nứt.

Hermione đưa tay lên che miệng và nhắm mắt lại.

Được chứ.

Cô từ từ thở ra. Không sao đâu, Hermione. Nó phải được thực hiện.

Mày an toàn ri.

Mày đang trên cơ.

Cô ấy nhìn quanh căn phòng trống lần cuối, và biến mất với một tiếng thở dài.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Vip