PN1
"Em không cam tâm."
Hạ Tuấn Lâm trong trí nhớ hai mắt mờ mịt, chậm rãi ngẩng đầu nhìn anh: "Em không cam tâm cứ vậy mà từ biệt, em đã theo đuổi sự trắng trợn thiên vị kia quá lâu rồi, quá lâu rồi."
Hạ Tuấn Lâm ít cười hơn sau khi đi theo Nghiêm Hạo Tường, ngay cả trong giấc mộng khóe môi em cũng không chịu giương lên. Đinh Trình Hâm tỉnh lại sau cơn đau đầu, phát hiện mình vậy mà lại mơ tới em. Mã Gia Kỳ còn chưa quay lại, anh mò mẫm trong bóng tối bật đèn mờ lên, chợt nghe tiếng gió bên ngoài đập vào cửa sổ kêu cạch cạch. Vừa ngẩng đầu nhìn ra, cảnh tuyết trắng tung bay dưới ánh đèn đường ấm áp thật đẹp, mùa đông năm nay thế mà có tuyết rơi.
Chỉ là anh không thể hòa vào niềm vui do bông tuyết trắng ấy mang lại, ánh đèn rọi lên nửa khuôn mặt âm trầm, thở một hơi dài.
Không cần nhìn điện thoại cũng biết lúc này đã có hơn chục cuộc gọi nhỡ, anh không quan tâm lặng im xoay người xuống giường sửa sang lại quần áo, đeo chiếc khăn quàng cổ Mã Gia Kỳ mới mua cách đây không lâu. Đi đến trước cửa chợt dừng bước, sau một lúc lâu vẫn quay lại lấy thêm một cái nữa mới rời đi.
Anh không có nhã hứng chiêm ngưỡng cơn mưa tuyết say đắm lòng người này, thời gian cứ trôi đi lòng anh lại càng nôn nóng hệt như cỏ dại sinh sôi. Gần như là chạy qua hơn nửa thành phố, bước chân không chút do dự chạy tới nghĩa trang, sau đó đứng vững trước lối vào.
Anh không cần đi vào, đứng ở nơi xa xa cũng có thể nhìn thấy vị trí quen thuộc có người ngồi bên kia. Tuyết trên người hắn đã đọng lại một khoảng lớn, người nọ như thể không có cảm giác gì nhắm hai mắt dựa đầu ngủ gật. Có thể là bị đông cứng rồi, cũng có thể thực sự chỉ là muốn chợp mắt một lát. Đinh Trình Hâm khẽ cắn môi, trong mắt bừng lên chút lửa giận, hai ba bước tiến lên quàng khăn lên cổ người kia, đưa tay vỗ nhẹ gương mặt đã đông cứng.
"Nghiêm Hạo Tường, tỉnh dậy đi, đừng ngủ ở đây."
Nhiệt độ hạ xuống cực thấp, Nghiêm Hạo Tường chỉ mặc một chiếc áo len liền chạy đến chỗ này, cả người đều lạnh buốt. Hắn ngủ rất trằn trọc, cau mày nhăn mặt, gọi thế nào cũng không tỉnh. Đinh Trình Hâm cố đẩy nhưng không thể lay chuyển hắn, đành phải lấy khăn quàng cổ của mình xuống quấn chặt tay Nghiêm Hạo Tường lại, sau khi chắc rằng đã bọc kín liền xoa xoa đôi tay lạnh buốt kiên nhẫn nói: "Về nhà thôi, mau tỉnh đi."
Nghiêm Hạo Tường được sưởi ấm, có lẽ cũng không phải mơ được giấc mộng đẹp gì, người hơi lay động rồi chầm chậm tỉnh lại. Ban đầu hắn không nhận ra người trước mắt là ai, ánh mắt vốn buồn ngủ bỗng có chút kích động lóe lên, song chỉ trong chớp nhoáng liền biến mất. Hắn nhìn Đinh Trình Hâm đã lạnh đến toàn thân run rẩy, lại nhìn lại mình đã được quấn chặt, cuối cùng vẫn quấn chặt khăn quàng cổ giữ trên người.
Hắn nhìn Đinh Trình Hâm, rồi lại giương mắt nhìn về ánh nắng ló rạng đằng xa, trong thoáng chốc như thể đã thấy ai đó dưới ánh nắng quay người lại, thấy bên trong đôi mắt đen láy ấy tràn đầy ngập ái ý mà hắn hằng mong ước.
Hắn chịu đựng cơn đau chuyển người, nhắm mắt lại dùng hết khí lực nói: "Dường như cũng không đến nỗi tệ như vậy."
Khi Mã Gia Kỳ hổn hển vội vã chạy đến, Đinh Trình Hâm nghe được Nghiêm Hạo Tường khép mắt lại có chút suy yếu nói một câu:
"Chúng tôi không có ảnh chung, ngay cả một bức hình của em ấy tôi cũng không có. Tôi đã sắp quên mất hình dáng em ấy rồi, nhưng tôi vẫn thích em ấy lắm."
-
Sau khi Nghiêm Hạo Tường trở về liền phát sốt, Kiki và Trương Chân Nguyên có việc bên ngoài không kịp về, Đinh Trình Hâm liền cùng Mã Gia Kỳ chăm lo cho việc ăn uống sinh hoạt thường ngày của Nghiêm Hạo Tường. Bọn họ từ chối tất cả lịch trình gửi đến Nghiêm Hạo Tường, up Weibo thông báo rằng Nghiêm Hạo Tường muốn ở ẩn một thời gian, hy vọng rằng các nhà đầu tư có liên quan và người hâm mộ sẽ không làm phiền hắn nghỉ ngơi. Họ đã liên lạc với Lưu Diệu Văn một lần, hi vọng cậu sẽ giải quyết ổn thỏa bên phía Phi ca, dù cho thế nào cũng phải đưa ra một câu trả lời thỏa đáng cho đứa trẻ đã khuất.
Gió lạnh đìu hiu thổi, Đinh Trình Hâm rụt cổ ngồi bên giường gọt táo cho Nghiêm Hạo Tường, sau một cái hắt hơi liền nhận được một ly sữa ấm từ Mã Gia Kỳ. Đinh Trình Hâm không nhận, hít mũi nói:
"Năm nay tôi không thể về nhà ăn Tết, ba mẹ Tống Á Hiên sau khi hiểu rõ chuyện liền về rồi, tôi phải ở đây đưa tiễn em ấy."
Tay Mã Gia Kỳ không động, "Ừm, tôi ở lại cùng em."
"Không cần." Đinh Trình Hâm đẩy ly sữa ra, "Mã Gia Kỳ, anh không cần làm những điều này. Anh có ba mẹ thương yêu, có người thầm mếm, tôi sẽ về huyện nhỏ sớm thôi, ít nhất nơi đó không có áp lực kinh tế lớn như ở đây."
Anh cười cười, vẻ mặt ngượng ngập, "Nếu anh đưa tôi về, vậy thì tuyệt đối sẽ không được ủng hộ. Anh phải về nhà, tìm một cô gái xinh đẹp chăm lo cho cuộc sống của anh, để cô ấy làm cô dâu của anh."
Giọng nói thấp dần, càng nói càng nhỏ, đến cuối liền không cất lời nữa, cúi đầu yên lặng gọt táo. Mã Gia Kỳ thu tay lại, chăm chú nhìn Đinh Trình Hâm, hỏi:
"Chuyện lúc nào vậy?"
Đinh Trình Hâm khựng lại, cắt nhỏ từng miếng trái táo trong tay, không đáp lời. Mã Gia Kỳ hít mũi, giọng mang theo lửa giận: "Vì sao em lại cảm thấy tôi nhất định sẽ cưới người khác."
"Sao người đó không thể là em chứ!?"
Nghe được "là em", khóe miệng Đinh Trình Hâm run lên, con dao trên tay lỡ cắt vào lòng bàn tay, trong nháy mắt máu tươi nhỏ xuống. Anh còn chưa kịp kêu đau Mã Gia Kỳ đã nhanh chóng rút khăn ấn vào ngón tay anh hung dữ nói: "Em không thể để ý chút sao?!"
"Tôi...." Đinh Trình Hâm yên lặng.
"Tôi.... là con trai... không thể làm cô dâu."
"Mã Gia Kỳ... chúng ta không giống nhau...."
Chỗ nào không giống thì anh lại không nói ra.
Giống như Mã Gia Kỳ sống tại nơi Bắc Thượng Quảng phồn hoa nhộn nhịp, anh sống tại nơi huyện nhỏ đón Tết được cho phép bắn pháo hoa. Mã Gia Kỳ đã từng thử qua vô số sơn hào hải vị ở nhà hàng sang trọng, nơi xa hoa nhất Đinh Trình Hâm từng đến cũng chỉ vì sinh nhật của Kiki được Mã Gia Kỳ đưa theo tới cọ cơm. Khi đó đối mặt với sự hoành tráng của khách sạn anh đã bối rối đến mức không biết nên đặt tay chân ở đâu.
Nếu như không phải ôm chút may mắn trong lòng muốn gần Mã Gia Kỳ hơn chút, anh có thể sẽ làm công kiếm tiền trong một quán nhỏ nào đó, sẽ chăm chỉ học hành rồi đỗ đạt vào một trường đại học lý tưởng. Có lẽ khi đó anh sẽ quen biết Tống Á Hiên như cũ, có lẽ khi đó Tống Á Hiên cũng sẽ không thay đổi, vẫn là đứa trẻ ngoan ngoãn luôn mang theo nụ cười trên môi gặp người liền dính.
Nhìn xem, bọn họ khác nhau từ đầu đến cuối.
Nghĩ tới đây, Đinh Trình Hâm cử động ngón tay muốn rút về nhưng Mã Gia Kỳ lại nắm chặt cổ tay anh lại không cho đi. Đang tự hỏi hắn muốn làm gì, ngẩng đầu một cái liền phát hiện đuôi mắt của Mã Gia Kỳ đỏ lên. Sắc mặt hắn rất mệt mỏi, có lẽ là do chuyện của Nghiêm Hạo Tường mà mấy ngày rồi không thể ngủ ngon giấc.
"Đinh Trình Hâm." Giọng hắn đầy bất lực, "Khiến em tin tưởng dựa vào tôi khó như vậy sao?"
Đinh Trình Hâm co người lại, giải thích nói: "Ý tôi không phải như vậy.... Xin lỗi, có một số việc thật không thể giải thích với anh được."
Sắc trời bên ngoài đã hừng sáng, trong vườn hoa phảng phất có thể nghe thấy tiếng chim hót lanh lảnh. Gió nhẹ thổi, màn cửa bị cuốn lên một góc, ánh nắng xuyên qua từ kẽ hở làm tan lớp sương mờ trên cửa kính, bắn ra từng tia nắng dài mảnh trên nền đất.
Ngoại trừ tiếng ho khan khó nhịn của Nghiêm Hạo Tường, trong phòng còn có hơi thở gấp gáp của Mã Gia Kỳ.
Hắn mạnh đè lại nhịp tim đập loạn trong lồng ngực, lại ngẩng đầu đối diện với ánh mắt của Đinh Trình Hâm, hồi hộp không sao hiểu được, "Giờ em còn thích tôi không?"
Đinh Trình Hâm sửng sốt, sau đó thở dài một tiếng nói: "Tôi đã nói rồi mà.... Thích anh chỉ là chuyện trước kia thôi, bây giờ...."
Mã Gia Kỳ chắc chắn nói: "Vậy chúng ta đúng là khác nhau rồi."
"Đinh Trình Hâm, em thích tôi, tôi yêu em."
Hắn nói, "Chúng ta khác nhau, tôi yêu em."
Đinh Trình Hâm lập tức mở to hai mắt ngẩn ngơ hồi lâu, thậm chí tưởng rằng mình đang nằm mơ giữa ban ngày. Chờ khi anh hồi thần vẫn thấy Mã Gia Kỳ nhìn chằm chằm, chợt nhận ra giấc mơ của bản thân có vẻ hơi viển vông. Sau đó anh chậm rãi trừng lớn mắt, kinh ngạc không thể nói lên lời.
"Anh nói.... Anh yêu tôi...."
"Sao anh có thể yêu tôi được chứ.... Anh hẳn nên..."
"Tôi nên thế nào." Mã Gia Kỳ cắt đoạn anh, "Tôi không muốn em rời đi, cũng không muốn rời xa em, tôi chỉ muốn trước khi em quyết định rời đi nói với em rằng tôi muốn ở bên em, nói rằng tôi yêu em."
Cảm xúc trào dâng trong lồng ngực, toàn tâm toàn ý muốn buộc lại người này, ấy là tình yêu đong đầy mà hắn khó có thể kiềm chế.
Hắn nói, Đinh Trình Hâm, em đừng đi, tôi yêu em mà.
Sau đó, hắn chờ người nọ đáp lại.
"Vậy có đồng ý.... đưa tôi trở về đón Tết không."
-
Nghiêm Hạo Tường đã mơ một giấc mộng rất dài, rất hão huyền.
Năm mới đến gần, thời tiết càng ngày càng lạnh, hắn mặc chiếc áo phao thật dày ngồi trên xích đu đếm bông tuyết. Cháu trai nhỏ của chị Kiki ngay cạnh chơi đào đất, đứa nhỏ còn chưa biết nói sẽ chỉ bập bẹ vài từ y y a a gọi bậy, động tác đào đất đều vô cùng vụng về. Đứa bé thỉnh thoảng sẽ quay đầu nhìn hắn, trong miệng thì thầm không biết đang nói gì. Nghiêm Hạo Tường hơi mệt, dựa vào sợi dây treo trên xích đu đang muốn thiếp đi, mơ mơ màng màng thì chợt phát hiện vóc dáng đứa nhỏ dường như đang từ từ lớn lên, càng lúc càng cao càng lúc càng gầy. Cho đến khi em dừng động tác chơi đùa đống đất nhỏ quay đầu, đôi mắt xinh đẹp kia khẽ chớp nhìn về phía Nghiêm Hạo Tường, nói:
"Sao anh lại đến thăm em rồi."
Nghiêm Hạo Tường hơi híp mắt không đáp lời, hắn cực kỳ buồn ngủ, chỉ muốn ngủ một giấc thật ngon. Bông tuyết rơi vào cổ khiến hắn rụt người lại, hắn ngửi được hương cúc non độc nhất trên người đang dựa gần, vô thức mơ mơ màng màng nói:
"Hạ Tuấn Lâm.... Tôi buồn ngủ quá....."
"Tôi mơ thấy.... tôi gảy đàn cho em nghe.... em xòe tán ô cho tôi... Huyện nhỏ luôn đổ mưa, mỗi lần tôi đều có thể không cần mang ô theo, bởi sẽ luôn có người vội vã chạy trong làn mưa đến đón tôi về nhà."
"Hạ Tuấn Lâm.... Cậu ấy là ai vậy....."
Hạ Tuấn Lâm ngồi xuống trước mặt hắn, cười rất xinh đẹp, "Là em đó, thế mà anh cũng quên được à?"
"Oh... ra là em...."
Hắn rụt cổ một cái, "Kiki nói có lẽ em đang giận tôi, vì mỗi lần tôi đến thăm em thì trời hoặc là mưa hoặc là có tuyết. Em gặp được Tống Á Hiên chưa, Lưu Diệu Văn nói xin lỗi với em ấy rồi, em hỏi lại em ấy có nghe thấy chưa nhé."
"Ừm, em ấy nghe được rồi."
Nghiêm Hạo Tường nhận được lời đáp lại, cố gắng nâng mi mắt, "Tôi đã đan một chiếc khăn quàng cổ cho em, em nhận được chưa."
"Ừm, nhận được rồi."
"Tôi tìm lại được đồng xu em đã vứt kia rồi, đặt trong mũ bucket đốt cho em rồi đó, em nhận được chưa...."
Hạ Tuấn Lâm bỗng nở nụ cười với hắn, chỉ chỉ đầu, "Ừm, em mang theo nè."
Hắn hỏi một câu Hạ Tuấn Lâm đáp một câu, không có hình ảnh ngày thường gắt cổ cãi lộn, cũng không có những câu nói ác độc đánh thẳng vào tim nữa. Bọn họ cứ như vậy một người ngồi xích đu một người ngồi dưới đất, một người hỏi một người đáp, ngay cả gió thổi qua cũng mang theo hơi ấm.
Cho đến khi đôi tay lạnh lẽo đặt trên trán hắn thăm dò, nghe thấy Hạ Tuấn Lâm rất nhẹ nói: "Anh đang phát sốt đó, quay về uống thuốc đi."
Nghiêm Hạo Tường tham lam cọ hơi lạnh trên tay Hạ Tuấn Lâm, lắc đầu, "Không phát sốt, không quay về."
"Quay về đi, hình như Trương Chân Nguyên mang cho anh Malatang đó, ngày đông ăn chút đồ vừa nóng vừa cay làm ấm người vào, về nhà đi."
"Nghiêm Hạo Tường, về nhà đi, anh không nên đến nơi này."
Hạ Tuấn Lâm chậm rãi đứng lên, phủi phủi tuyết đọng trên thân, quay người chuẩn bị rời đi. Trực giác mách bảo Nghiêm Hạo Tường rằng đây là lần cuối cùng em quay đầu lại. Em ấy đã nói gì sao? Hắn không biết, không nghe được bất kỳ âm thanh gì.
Hạ Tuấn Lâm chỉ lặng yên đứng cách đó không xa, đôi mắt đen láy dần biến mất trong làn gió đêm đông sâu thẳm. Nghiêm Hạo Tường bắt gặp nụ cười thấp thoáng nơi khóe môi Hạ Tuấn Lâm lập tức cảm thấy đôi mắt sáng lên, đằng sau là ánh nắng rực rỡ.
Hắn mở mắt, hoàng hôn ngoài cửa mang theo ánh chiều tà lén lút rọi vào phòng, in lên cây guitar đã bạc màu nơi góc tường.
Như là gửi cho hắn, như là gửi hơi ấm cho chính nó vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Vip