16 TRƯỚC KHI BIỆT LY
VỀ CỔ ĐẠI LÀM ĐẦU BẾP
Tác giả: Mộc Dao
Trans: PUPANDA
CHỈ ĐĂNG TẠI WATTPAD PUPANDA, TRANG KHÁC LÀ ĂN CẮP!!!!!
——————
Thanh Dao chỉ cảm thấy cơ thể y như bị mê muội, mặc cho đôi tay kia linh hoạt lướt qua trên người, thỉnh thoảng đi qua những nơi nào đó, càng khiến Thanh Dao thấy tê dại.
Hai tay vô lực ôm lấy cổ Phó Vọng Niên, cảm giác tê dại trên môi không ngừng truyền đến, mà Phó Vọng Niên càng không ngừng hút mút đầu lưỡi y, thử đáp lại, càng khiến Phó Vọng Niên chớp thời cơ quấn lưỡi không tha.
Phó Vọng Niên nhìn thấy đôi mắt phượng mê ly nổi lên sương mù của Thanh Dao, bộ dáng e thẹn rụt rè càng khiến hắn nhịn đến thống khổ.
Lòng bàn tay với những vết chai mỏng lại vẫn ôn nhu vuốt ve da thịt trắng trơn, tay di chuyển dưới nước từ rốn nhỏ đến trước ngực trắng, da thịt mẫn cảm bị đôi tay to ấm áp ấy lướt qua, Thanh Dao không kềm chế được rên khẽ.
Y không biết tại sao lại có cảm giác kỳ lạ như vậy, chỉ cảm thấy toàn thân như bồng bềnh trôi trên mây, thì thào nói: "Phu....phu quân....chúng....chúng ta.....lên trên giường....được không?"
Y chưa từng nghĩ tới những chuyện này có thể làm được ở những nơi này, nhưng y luôn không buông bỏ được sự dè dặt, tuy y không biết phu lang nhà người khác sẽ có tình huống như vậy hay không, nhưng trong lòng y vẫn cảm thấy thế này không phải chuyện phu lang nhà lành sẽ làm.
Phó Vọng Niên không trả lời cứ ngậm lấy đôi môi đỏ mọng liên tục gặm cắn, bế Thanh Dao lên ngồi trên đùi bắt chéo của hắn, bởi vì động tác như vậy, làn nước lăn tăn lóe lên sóng sánh lóa mắt.
Tất nhiên hắn không chuyển lên trên giường như ý muốn của Thanh Dao mà tiếp tục âu yếm bất tận trong làn nước ấm nóng này.
Vừa nhu tình như nước, cũng vừa xót thương cho phu lang yêu dấu của hắn.
Trong màn sương mờ ảo, triền miên nhìn không rõ, cả trăng tròn sao sáng ngoài cửa sổ cũng thẹn đỏ.
Sau khi Phó Vọng Niên hưởng thụ xong mỹ thực của hắn, Thanh Dao tựa vào vai hắn ngất đi, dấu vết đỏ tím trên người, khiến chính hắn cảm thấy mình vừa nãy giống như mất khống chế.
Lúc này nước trong thùng tắm đã lạnh hơn phân nửa, nhưng xem ra vẫn còn ấm áp bởi sự nhiệt tình ban nãy của hai người.
Lo lắng như vậy sẽ cảm lạnh, Phó Vọng Niên tắm rửa cẩn thận cho Thanh Dao, rồi nhẹ nhàng bế Thanh Dao đã mềm nhũn ra khỏi thùng tắm.
Sau đó lấy khăn lông lớn mềm mại lau nước đọng trên thân hai người, lúc này Thanh Dao cũng chỉ không thoải mái cựa quậy một tí.
Phó Vọng Niên vén lọn tóc vương nơi khóe mắt ra, rồi thương tiếc in lên vầng trán mịn của Thanh Dao một nụ hôn, liền nghe thấy Thanh Dao rên nhẹ: "Không muốn nữa...phu quân....mệt quá..."
Bàn tay to vuốt tóc dài đen mượt, dịu dàng nói bên tai Thanh Dao: "Hết rồi, Tiểu Dao ngủ ngoan nhé."
Như nghe thấy giọng nói của Phó Vọng Niên, Thanh Dao mới tiếp tục chìm vào giấc ngủ sâu, Phó Vọng Niên tẩy rửa cơ thể cho y rồi bế y về giường đều không tỉnh giấc.
Nhẹ nhàng đặt Thanh Dao xuống giường, Phó Vọng Niên cũng nằm lên theo, giúp Thanh Dao tìm một vị trí thoải mái cho Thanh Dao, sau đó vòng tay ôm eo Thanh Dao thỏa mãn nhắm mắt lại.
Phó Vọng Niên dậy sớm như thường lệ, vừa muốn rời giường mới nhớ đến hắn đã thôi việc, Thanh Dao cũng đã thôi việc, sau đó xoay đầu nhìn Thanh Dao.
Thanh Dao lúc này đang ngủ sâu, lông mi dài run nhẹ, như cánh quạt, đôi môi đỏ bởi vì hôn môi tối qua mà sáng bóng, Thanh Dao lúc này yên tĩnh như một búp bê tinh xảo, khiến Phó Vọng Niên rung động sâu sắc.
Thanh Dao nằm sấp trên ngực hắn an tường thế này, Phó Vọng Niên nhàn nhạt mỉm cười, một từng vòng tròn nụ cười nhẹ nhàng loan ra trong không khí ấm áp.
Lúc trước hai người đều phải đi làm, sáng ngủ dậy không thể nằm nướng thêm một lát trên giường như thế này, nói gì đến thư thái ngắm nhìn gương mặt ngủ say của người yêu như vậy, bây giờ mới phát hiện cảm giác này cũng là hạnh phúc đến vậy.
Nhìn thấy cặp lông mi dài của Thanh Dao run nhẹ, sau đó đôi mắt phượng chậm rãi mở ra, Phó Vọng Niên đột nhiên cảm thấy lúc này hắn giống như đang nhìn công chúa chuẩn bị tỉnh lại.
Cho đến khi nhìn thấy đôi mắt trong veo nhưng ngượng ngùng của Thanh Dao, Phó Vọng Niên mới ôn nhu nói: "Chào buổi sáng, Thanh Dao của ta."
Thanh Dao đực ra nhìn khuôn mặt tươi cười của Phó Vọng Niên, dường như không ngờ rằng giờ này Phó Vọng Niên vẫn ở đây, sau đó nói theo Phó Vọng Niên: "Chào buổi sáng, phu quân."
Phó Vọng Niên cười mỉm nhìn Thanh Dao, hắn thích chào hỏi kiểu vậy, nhìn thấy dáng vẻ ngô ngố của Thanh Dao rất là đáng yêu, nhanh chóng hôn đôi môi mềm còn sưng đỏ kia, đến khi hai tay Thanh Dao vỗ lưng hắn mới rời khỏi môi đỏ mê người.
Thanh Dao vừa thẹn vừa giận nhìn Phó Vọng Niên, tối qua y vậy mà làm chuyện đó với phu quân ở trong thùng tắm, y, y......
Nhìn thấy bộ dáng vừa thẹn vừa giận của Thanh Dao, Phó Vọng Niên đoán Thanh Dao hẳn là nghĩ đến chuyện tối qua, nói bên tai Thanh Dao: "Tiểu Dao tối qua thật tuyệt, làm vi phu ăn ngon biết mùi." Nói xong còn liếm qua dái tai nhỏ nhắn trắng nõn, khiến cả người Thanh Dao khẽ run.
Thanh Dao sắc mặt đỏ bừng nhìn Phó Vọng Niên, y chưa bao giờ biết phu quân cũng có một mặt như vậy, muốn nói chuyện nhưng phát hiện giọng vẫn còn khàn, đành phải trừng Phó Vọng Niên bằng đôi mắt mù sương.
Phó Vọng Niên nhìn thấy Thanh Dao như vậy chỉ muốn ôm vào lòng mà yêu thương, nhưng nghĩ đến cơ thể Thanh Dao còn chưa hoàn toàn tẩm bổ, lập tức cũng đành phải dằn xuống ý nghĩ này, chỉ nhẹ nhàng nói: "Tiểu Dao, nếu ngươi quyến rũ vi phu như vậy, vi phu sẽ tiếp tục chuyện tối qua đấy nhá!"
Nghĩ đến tối qua hai người làm ở trong thùng tắm lâu như thế, y còn ngất xỉu, Thanh Dao có một xíu bất an nhìn Phó Vọng Niên, thận trọng nói: "Phu quân...tối qua ta....ta hình như đã ngất xỉu, ta không cố ý."
Nhìn thấy Thanh Dao như vậy, Phó Vọng Niên đau lòng ôm chặt Thanh Dao, cũng không biết chuyện gì đã xảy ra với Thanh Dao trước kia khiến y phải nơm nớp lo sợ như thế chỉ vì ngất xỉu.
Ôm chặt lấy vòng eo thon mềm mại, nói dịu dàng: "Đều là lỗi của vi phu, vi phu biết Tiểu Dao vốn đã rất mệt, nhưng vẫn không chịu dừng lại, Tiểu Dao mới sẽ ngất đi, Tiểu Dao không cần xin lỗi, vi phu mới phải nên xin lỗi."
Thanh Dao nhìn chăm chú vào sự dịu dàng trong mắt Phó Vọng Niên, sau đó vùi đầu vào lồng ngực mạnh mẽ ấm áp, lẩm bẩm khe khẽ: "Phu quân thật tốt với ta!"
Phó Vọng Niên mỉm cười, trên đời này cũng chỉ có người mới đáng để ta dốc sức che chở như vậy.
Nhưng hơi thở phả ra trên ngực không ngừng kích thích hắn, hắn cũng biết mình thật sự không thể ở trên giường vào lúc này, nếu không thì khẳng định lại sẽ ăn tiểu phu lang của hắn.
Phó Vọng Niên nhìn cái đầu vùi trước ngực, dịu giọng nói: "Tiểu Dao, ngươi ngủ tiếp đi, ta đi chuẩn bị bữa sáng trước."
Thanh Dao ngẩng đầu nhìn Phó Vọng Niên, nói thì thầm: "Ta phụ giúp."
Bàn tay Phó Vọng Niên ấn nhẹ trên vòng eo thon mềm mại của Thanh Dao, liền nghe thấy tiếng bị đau của Thanh Dao, hài lòng nói: "Ngươi xác định ngươi như vậy có thể giúp được?"
Bởi vì hành động vừa rồi của Phó Vọng Niên, Thanh Dao mới phát hiện toàn thân y mỏi nhừ vô lực, nhất là nơi phía sau càng khó chịu nóng rát, đỏ mặt nói: "Vậy phu quân đi làm, ta.....ta ngủ tiếp một lát."
Nói xong liền tự động tự giác rời khỏi vòng tay ấm áp, sau đó thì kéo chăn qua trùm da thịt kín mít không chừa một tấc.
Phó Vọng Niên thấy hành động lấp liếm rõ ràng của Thanh Dao, khóe miệng chỉ nhếch lên một nụ cười nhẹ, rồi đứng dậy rời khỏi phòng.
Đã quyết định không tham gia cuộc thi nấu ăn nữa, Phó Vọng Niên cũng cảm thấy nên nhân cơ hội này dẫn Thanh Dao ra ngoài dạo chơi.
Mà Thanh Dực biết chuyện này nhưng cũng không ngăn cản hai người nữa, chỉ dặn dò Phó Vọng Niên phải chăm sóc Thanh Dao thật tốt.
Phó Vọng Niên cảm thấy này là định đi du lịch, đã mua chiếc xe ngựa, mua thêm tấm bản đồ của vương triều Vinh Hoa, tuy tấm bản đồ này chỉ đánh dấu những vị trí địa lý đại khái, nhưng cũng đỡ hơn không có.
Thời tiết tháng bảy tốt, nhưng cũng nóng khiến người rát da, mà những người đi xa vào thời điểm này cũng sẽ không bởi vì nóng rát mà dừng bước chân.
Thanh Dao và Phó Vọng Niên dắt xe ngựa chuẩn bị ra khỏi trấn, Lan Hiên và Thanh Dực đến trước mặt hai người, Lan Hiên luyến tiếc nói với Thanh Dao: "Tiểu Dao, trên đường không có ai săn sóc, đệ tự mình phải cẩn thận đấy."
Tuy Thanh Dao không thường xuyên trò chuyện với Lan Hiên, nhưng cũng thật lòng thích ca phu này, liền cảm kích nói: "Đệ biết, ca phu cũng phải chăm sóc bản thân thật tốt."
Thanh Dực không nói gì với Thanh Dao, lại dùng đôi mắt sắc bén nhìn Phó Vọng Niên, Phó Vọng Niên cảm thấy Thanh Dực này có hơi không giống thôn phu bình thường.
Im lặng nhìn Phó Vọng Niên hồi lâu, Thanh Dực mới nói: "Tiểu Dao làm phiền đệ phu chăm sóc tốt."
Phó Vọng Niên nhàn nhạt trả lời: "Đại ca yên tâm, tiểu Dao là phu lang của ta, ta chắc chắn sẽ chăm sóc tiểu Dao thật tốt."
Hắn đã nói vài lần như vậy với Thanh Dực rồi, cũng không biết Thanh Dực này rốt cuộc thế nào, hiện giờ cũng chỉ có thể đối đãi anh như ca ca của Thanh Dao.
Sau khi tạm biệt nhau, Phó Vọng Niên đỡ Thanh Dao lên xe ngựa, sau đó ngồi lên càng xe, nói với hai người: "Tạm biệt!"
((pupanda hân hạnh tài trợ chương trình này)) Vung roi trong tay, con ngựa đen tráng kiện nhận lấy một đòn roi đột ngột này bắt đầu tiến về phía trước.
Trên con đường nhỏ xe ngựa đi qua tung lên một làn bụi bặm, sau đó dần dần mịt mù một làn sương.
Thanh Dao vén màn xe ra nhìn ca ca ca phu cách họ ngày càng xa, trong lòng chợt thấy hơi buồn.
Bao năm qua, đây vẫn là lần đầu tiên y đi xa, trong lòng luôn sẽ có chút luyến tiếc.
Lan Hiên lo lắng nhìn xe ngựa dần dần đi xa, cũng không biết Tiểu Dao đi xa lần này khi nào mới có thể về, khó lắm mới đến lúc có thể trò chuyện vui vẻ với Tiểu Dao, Tiểu Dao lại muốn theo Phó Vọng Niên ra ngoài chơi.
Thanh Dực ôm eo Lan Hiên, nhẹ nhàng nói: "Tiểu Hiên đừng lo lắng, ta tin tưởng đệ phu sẽ chăm sóc tốt cho Tiểu Dao."
Trải qua khoảng thời gian chung sống này, Thanh Dực đã rất rõ Phó Vọng Niên thật sự thích Tiểu Dao, là thật sự yêu quý Tiểu Dao, anh mới yên tâm cho Tiểu Dao theo hắn đi xa.
Lan Hiên nhìn vẻ mặt nhu hòa của phu quân mình, đột nhiên cảm thấy lo lắng trong lòng đã tan thành mây khói, nhẹ nhàng 'ừm' một tiếng.
Trên đường chỉ còn hai người một trận trầm mặc, Thanh Dao lúc này đang từ trong thùng xe nhìn Phó Vọng Niên đánh xe bên ngoài.
Khóe mắt Thanh Dao bay đến vị trí bên cạnh chỗ ngồi của Phó Vọng Niên, trong lòng rất muốn bước tới ngồi vào đó đồng hành với Phó Vọng Niên.
Nhìn bóng lưng rộng lớn ấy, lại nhìn vị trí bên cạnh nọ, cuối cùng Thanh Dao chỉ có thể sững ra.
Y sợ ngồi ở đó sẽ quấy rầy Phó Vọng Niên, bèn chỉ có thể lặng lẽ nhìn theo bóng lưng ấy, sau đó lại nhìn ngắm phong cảnh đang dần lùi lại bên đường.
Lúc này Phó Vọng Niên đang chăm chú quan sát phía trước, nhưng tâm tư đã bay đến Thanh Dao trong thùng xe.
Như nhận ra được tâm tư của Thanh Dao, Phó Vọng Niên hỏi Thanh Dao phía sau: "Tiểu Dao, muốn ta đây ngắm cảnh không?"
Thanh Dao nghe thấy Phó Vọng Niên hỏi y có muốn ra ngoài ngồi không, tất nhiên vui mừng nhẹ nhàng di chuyển đến ngồi xuống vị trí bên cạnh Phó Vọng Niên.
Phó Vọng Niên chờ sau khi Thanh Dao ngồi vững, quay sang nhìn y một cách dịu dàng, rồi lại tiếp tục chuyên chú đánh xe.
Sau khi Thanh Dao ngồi vững, lén ngước mắt nhìn Phó Vọng Niên, thì nhìn thấy một lớp mồ hôi mịn trên trán Phó Vọng Niên, lấy khăn tay cẩn thận lau mồ hôi cho hắn.
Phó Vọng Niên thấy động tác lau mồ hôi của Thanh Dao có hơi khó khăn, liền hơi cúi đầu xuống để Thanh Dao dễ dàng lau mồ hôi trên trán.
Chờ sau khi Thanh Dao lau xong, y mới biết mình vừa làm gì, má đột nhiên cảm thấy nóng bừng.
Thấy Phó Vọng Niên lúc này đang chuyên chú nhìn đường phía trước, hơi nóng trên mặt Thanh Dao từ từ tan đi, lén nhìn cái cằm cứng rắn kia, hỏi nhỏ nhẹ: "Phu quân, chúng ta đi đâu trước?"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Vip