Đừng yêu em vô tâm như thế...
--------------------
Truyện dành cho những ai đã
đã từng vô tâm với người mình
yêu, với những trái tim đôi lần
lạc lối, với những khối óc đang
hoang mang với tình yêu của
mình...
Hơn 2 năm không liên lạc, hôm
nay biết tin anh trở về nước, tôi
không biết lòng mình nên vui
hay buồn nữa. Cảm giác của tôi
lúc này bồi hồi khó tả vô cùng.
Cầm điện thoại đi lại trong
phòng không biết có nên gọi cho
anh không? Cũng chẳng biết anh
đã thay số điện thoại chưa nữa,
đã bao lâu thế rồi cơ mà. Tôi
cũng mơ hồ không rõ liệu khi
tôi gọi tới ở đầu dây bên kia có
câu hỏi đầy lạ lẫm "Ai đấy?" k
đây? Đầu óc tôi đầy rẫy những
hoang mang, bởi tôi sợ nhiều
thứ...
Gặp anh rồi liệu tôi có dám
đứng trước mặt anh không? Sau
những gì tôi đã lfam, những gì
anh đã chịu tổn thương vì tôi?
Tôi quả thực không xứng... tôi
lấy tư cách gì mà đòi gặp lại
anh? Và anh có lý do gì phải
vẫy tay chào hỏi khi nhìn thấy
tôi cơ chứ? Giữa hai chúng tôi
còn mối quan hệ gì nữa đâu? 1
lâu đài cát vun đắp bao lâu cuối
cùng cũng chỉ mất chưa đầy 1
phút để những con sóng tạt đổ,
và tình yêu... thì cũng giống
như vậy...
Tôi mở chiếc đồng hồ mà tháng
trước mình đã mua để tặng anh
trong ngày hôm nay. Nhưng rồi
tôi vẫn lại không đi, lý do thì
nhiều vô kể. Thôi, coi như số
mày không tốt, đành để mày
ngủ một giấc dài trong chiếc
hộp âm u này vậy. Rồi tôi cất
nó vào trong ngăn kéo, trong
lòng tự hỏi không biết đến khi
nào nó mới lại được lôi ra...
Trước kia khi tình yêu của
chúng tôi vẫn diễn ra một cách
êm đềm và đẹp đẽ. Nhưng 1
người ở Việt Nam, 1 người lại ở
tận Lon don. Tôi dù sao cũng
chỉ là một cô gái nhỏ bé có trái
tim yếu đuối, sợ bị cô đơn, sợ sự
xa cách. Một tình yêu không
được vun đắp tình cảm thường
xuyên liệu có được bền vững.
Tôi bắt đầu nghi hoặc tình yêu
của mình. Rằng liệu tôi có đợi
anh được sau 3 năm không gặp?
Rồi ở bên đó tận 3 năm, liệu
hình bóng tôi có đủ sức níu kéo
chút tình yêu ít ỏi trong trái tim
của một người đàn ông??
Không... Tôi không dám chắc...
Tình yêu giữa chúng tôi liệu có
đủ mãnh liệt để kéo dài 36
tháng? Nếu sau khoảng thời
gian đó, chúng tôi chia tay... thì
tôi sẽ như thế nào? Khi đó tôi
24 tuổi, liệu còn biết đến tình
yêu là gì nữa không? E rằng lúc
đó trái tim của tôi đã trở nên
chai sạn rồi.
-Hôm nay em thi tốt chứ? Có
làm bài được không?
Cũng tạm Tôi uể oải trả lời anh
qua headphone
Sao thế? Em làm không tốt à
Giọng anh trở nên lo lắng
-Chắc qua thôi anh ạ! Em nhớ
anh quá! Còn bao lâu nữa hả
anh?
-35 tháng nữa em yêu ạ! Anh
cũng nhớ em lắm!
-Anh nói dối, ở bên ấy mấy cô
Tây chẳng như vedette ý chẳng
nhẽ anh tệ đến mức không lọt
được vào mắt xanh cô nào
-haha, em đùa không thế? Có
mà tại anh không màng gì tới
mấy cô đó ấy. Có em là đủ, anh
không đòi hỏi gì hơn nữa
-Anh chỉ giỏi nịnh, mà anh nói
thử xem, anh yêu em chứ?
-Hỏi vớ vẩn
-Thì anh cứ trả lời đi
-Tất nhiên là có, thế mà cũng
phải hỏi. Em thật là...
-Vậy anh hứa sẽ đợi em chứ? À
không, ý em là anh sẽ chỉ yêu
mình em bây giờ và mãi mãi
chứ? Chúng mình sẽ kết hôn
phải không?
-Đúng thế, em có cần anh nghĩ
luôn tên con chúng mình
không?
Thế rồi chúng tôi lại bàn bạc
chuyện về tương lai. Bàn xem sẽ
chụp ảnh cưới ở những đâu, tổ
chức hôn lễ chỗ nào, đặt bao
nhiêu bàn... Rồi sau khi lấy
nhau chúng tôi sẽ phân chia
công việc ra sao... nghĩ tới
chuyện đó thôi là 2 đứa chúng
tôi đã thấy phấn chấn lắm rồi.
Những câu chuyện đó giúp
chúng tôi thêm tin tưởng vào
tình yêu và tương lai của cả 2
hơn. Tôi sẽ cố gắng duy trì tình
yêu tốt đẹp ấy. Anh đẹp trai,
điều kiện tốt, học vấn lại cao,
tôi chẳng còn mơ ước gì cao
sang hơn nữa. Anh yêu tôi và
tôi yêu anh, trong bối cảnh và
thời gian này thì như vậy là đủ.
Hãy cứ yêu nhau như mai là
ngày tận thế đi!!!
Nhưng tình yêu đâu cứ chỉ nói
yêu nhau suông thôi là đủ? Tôi
nhớ cái cảm giác hạnh phúc
thời mới yêu, những cái nhìn
âu yếm và những cái ôm thật
chặt anh dành cho tôi. Khoảng
thời gian ấy thật đẹp biết mấy,
lãng mạn biết mấy. Tôi cất nó
vào trong cuốn nhật ký để có
thể tưởng nhớ lại mỗi lần nghĩ
về anh. Khi đó tôi như một nàng
công chúa đang đắm mình vào
trong một rừng hồng thơ mộng.
Tạm gác lại chuyện của quá
khứ, tôi gấp cuốn nhất ký của
mình lại. Tôi nhớ anh biết mấy
mà lại chẳng thể làm được gì.
Dạo thời gian này anhbaanj ôn
thi, có lẽ phải thức đêm làm bài
tập rồi sáng ra lại vùi mình vào
trong đống sách vở trên thư
viện trường. Có lẽ tôi lúc này
trong trái tim anh bé nhỏ như
một hạt cát, còn trái tim tôi
đang thực sự trống rỗng biết
chừng nào...
Tôi là một đứa con gái vô tư và
chẳng thể nào nhốt mình trong
sự gò bò của cũi lồng tình yêu.
Đến con chim bị nhốt lâu trong
lồng còn muốn được giải thoát,
được bay lên bầu trời cao rộng
kia vậy thì lý do gì mà tôi lại
không thể tự do khi không có
anh bên cạnh? Tôi muốn được
gặp gỡ người khác để lấp đầy đi
nỗi cô đơn liệu có gì là sai trái?
Suy cho cùng họ cũng vẫn chỉ
là người thay thế, còn anh mới
thực sự là người tôi yêu. Tôi ở
bên họ nhưng trái tim tôi có
anh, trái tim tôi yêu anh... có lẽ
là được, có lẽ là không sao. Biết
đâu ở nơi trời Tây xa xôi kia
anh cũng đang làm như thế??
Tôi cuốn mình và trong những
mối tình vụn vặt không tên. Tôi
không cần biết họ có yêu tôi
không, chỉ cần biết họ làm tôi
vui và làm lấp đi khoảng trống
trong tim mình.
Bẵng đi 1 thời gian dài tôi với
anh không online chat chit với
nhau nữa. Có lẽ giờ đây anh
đang tất bật với những đống
kiến thức đồ sộ của mình, còn
tôi thì bận rộn với những cuộc
vui không bến đỗ. Tôi gần như
quên đi sự xuất hiện của anh
trong cuộc đời mình. Tôi hết
nhớ rồi lại trách anh tại sao lại
rời bỏ tôi mà đi tới 1 nơi xa xôi
như vậy. Sắp sinh nhật tôi rồi,
liệu anh có còn nhớ không?
Nhẫn đôi anh mua sinh nhật
em năm trước, liệu vẫn còn trên
tay anh?
Tôi tháo chiếc nhẫn anh trao
thả vào ly rượu, nó sủi bọt...
Liệu tình yêu của tôi có khi nào
tan luôn vào trong ly rượu đó
không?
Vẫn biết rằng tình yêu thì
không màng khoảng cách
Nhưng khoảng cách nào có thể
giữ vững được tình yêu?
---
Sinh nhật tôi, vẫn như thường
lệ anh ta dẫn tôi đi Bar, vẫn nốc
rượu say khướt, vẫn nhảy nhót
loạn xị cùng tiếng nhạc xập
xình. Từ lúc nào mà tôi trở nên
sa đọa đến thế này vậy? Lý do gì
khiến tôi trở thành một con
người khác như bây giờ?? Phải
rồi, là anh... Chính anh. Tôi
loạng choạng chỉ tay vào anh ta
nói
-Tại sao chứ? Yêu đương mà thế
này à? Vì ai mà em lại biến ra
thế này?
Tôi khóc, lần đầu tiên tôi khóc
vì nhớ anh. Ngày này năm trước
anh và tôi ở bên nhau,cùng thổi
nến, cùng cắt bánh... trên
những trang nhật ký chứa đầy
những cung bậc cảm xúc ngọt
ngào, vậy sao 365 ngày sau nó
lại tồi tệ đến thế? Xa anh, tôi
quên mất lý tưởng sống của
mình. Xa anh, tôi dường như
đánh mất hết đi mọi thứ... phải,
tất cả mọi thứ.
-Em sao thế? Em say rồi, để anh
đưa em về...
Rồi tay tôi quàng lên vai anh ta,
bước những bước đi vụng về,
chuệnh choạng, con tim lạnh
ngắt vì băng giá. Rốt cuộc, tôi
vẫn không quên được anh. Rốt
cuộc, tôi vẫn không thể ngừng
yêu anh. Và rốt cuộc với tôi,
anh vẫn là tất cả. Người đang
dìu tôi đi đâu có chút ý nghĩa
và vị trí gì trong trái tim tôi
chứ? Chỉ là một kẻ thay thế
không hơn. Tôi đúng là 1 con
đàn bà lả lơi và mất dạy... Tôi
cứ tự sỉ vả bản thân mình suốt
quãng đường về nhà. Nếu ở bên
kia anh biết tôi thế này có lẽ
anh thất vọng lắm, liệu điều đó
có khiến anh ngừng yêu tôi
không?
Về tới cửa nhà, trước mặt tôi là
gương mặt lạnh ngắt của anh
cùng một bó hoa hồng đỏ thắm.
Tôi giật mình tỉnh lại quên rằng
trước đó mình đã từng mê man
trong cơn say. Tôi lúng túng
không biết phải giải thích với
anh ra sao với cảnh tượng bây
giờ. Anh lanh lung quay lưng
còn tôi quay ra cố gắng cầu xin
anh dừng lại
-Anh nghe em giải thích đã...
Anh im lặng 1 hồi nhưng rồi lại
bước đi- đó là 1 điều đáng sợ vô
cùng. Tôi như một cơn gió mỏng
manh đang cố gắng níu giữ một
dám mây đang chứa đầy tức
giận. Nhưng một chút hy vọng
cũng không hề có. Anh vĩnh
viễn biến mất trong màn đêm
hôm đó- vào ngày sinh nhật tôi.
Anh đi như chưa bao giờ xuất
hiện trong cuộc đời tôi vậy.
Người ta nói hạnh phúc nhất là
trong ngày sinh nhật của mình
có người yêu mình bên cạnh,
còn tôi lại là 1 kẻ đau khổ nhất
trên đời.
Tôi liệu còn mặt mũi nào để nói
chuyện với anh không? Anh đã
ngồi máy bay nửa ngày chỉ
muốn dành cho tôi 1 món quà
sinh nhật bất ngờ. Còn tôi,
buông lơi bên 1 người đàn ông
khác trước mặt anh. Tôi như
một con mèo ăn vụng bị chủ
nhân bắt gặp để rồi không bao
giờ dám ngước mặt lên đối diện
với chủ nhân
Tôi 22 tuổi, vẫn đủ trẻ để đón
chờ những cái sinh nhật của
tuổi 23,24. Nhưng tôi lại không
dám. Tôi sợ, sợ mỗi năm sinh
nhật của mình sẽ lại nhớ tới lỗi
lầm của cái tuổi 22. Tôi sợ khi
phải nhớ lại những giọt nước
mắt đau tận cùng từ trái tim
mình trong màn đêm cô độc
hôm ấy, sợ ánh mắt giận dữ và
thất vọng của anh, sợ cả những
bước chân dứt khoát của anh
bước ra khỏi cuộc đời tôi nữa.
Và tôi sợ ngay cả chính bản
thân mình nữa. Tôi ghê rợn, tự
thấy cắn rứt với những bước đi
lầm lỡ của mình.
2 lần sinh nhật tiếp theo sau đó
tôi chỉ ở nhà, xem ti vi xong rồi
tắt đèn đi ngủ, không dám đi
đâu. Có khi nào đau khổ quá tôi
lại ngã vào vòng tay của 1 gã
trai lạ nào đó và tưởng tượng đó
là anh không? Tôi sợ bản thân
mình sẽ không kiềm chế được
nỗi nhớ nhung về anh. Vì thế
tôi chỉ ngoan ngoãn cất mình
trong 4 bức tường. Trên đầu
giường tôi vẫn đẻ cuốn nhật ký,
thay vì những cảm xúc nồng
nàn về tình yêu tôi viết trước
kia, giờ nó chỉ còn là những con
số đếm ngày anh và tôi chính
thức không còn là gì của nhau
nữa.
789 ngày- đủ dài để tôi có thể
quên đi 1 cuộc tình cũ, nhưng
tôi lại không thể quên, chính
xác hơn là tôi không dám quên.
Bởi trước kia tôi không dám
nghĩ rằng mình lại có thể yêu
anh nhiều đến thế.
Hôm nay anh trở về nước, tôi
lại nhốt mình ở nhà, không
dám đi đâu. Có lẽ anh còn nhiều
người đáng để gặp hơn tôi. Mà
cũng có khi anh đã quên tôi
rồi.
Đã lâu rồi tôi không về nhà
thăm ông bà và bố mẹ rồi. Cả
nhà tôi đều sống ở khu phố cổ
tấp nập người qua lại, có muốn
được về nhà cũng thật khó
khăn, hơn nữa hôm nay lại là
chủ nhật.
-Uiii!!!!!!!!!!!!
Tôi giật mình bóp phanh,chiếc
xe hư đốn của tôi vừa va phải
làm người ta bị ngã. Tôi vội vã
xuống xe đỡ anh ta đứng dậy
nhưng không ngờ, người tôi va
phải lại là anh... Quả nhiên,
trái đất hình tròn.
Sao anh lại ở đây? Không khỏi
bất ngờ tôi thốt lên hỏi
-À... lâu lắm rồi mới về nên anh
đi lòng vòng phố cổ tham quan
thôi. Hình như cũng không có gì
thay đổi mấy em nhỉ?
Vâng, phố cổ mà! Mắt tôi đỏ lên
khi nhìn anh và nghe anh nói,
anh có biết rằng tôi nhớ anh
lắm không?
-Em sao thế?
Không, em không sau đâu mà
Tôi lấy tay dụi mắt
-Lâu không đi nên anh cũng
quên mất đường rồi, từ nãy tới
giờ đều đi lòng vòng quanh khu
này. Có lẽ lát nữa phải đi mua
bản đồ cũng nên
-Em có thể đưa anh đi được mà!
-Thật không?
-Vâng! Em với anh! Sẽ cùng đi
tham quan 36 phố phường
Tôi ngồi lên xe quay sang anh
nháy mắt
-Anh mau lên đi, em sẽ giúp
anh nhớ lại đường nước mình
Anh có vẻ ngượng ngùng nhưng
rồi cũng ngồi lên xe. Tôi mỉm
cười. Trước kia, chỉ anh lái xe
đưa tôi đi lòng vòng Hà Nội, còn
tôi ngồi sát phía sau, tay nhét
vào túi áo anh bi ba bi bô. Còn
giờ, tôi lái xe, anh ngồi phía
sau, cách tôi 1 khoảng trống.
Chúng tôi im lặng như khoảng
trống trên yên xe. Đôi lúc anh
hỏi tôi trả lời, còn tôi thì không
dám hỏi, tôi nghĩ mình không
đủ tư cách
Em à Giọng anh bỗng trầm lại
Dạ Tôi ngoan ngoãn trả lời
-Em còn viết nhật ký không?
-Thời đại này người ta dùg FB,
còn em, vẫn lọ mọ làm bạn với
bút giấy thôi. Cổ hủ lắm phải
không?
-Thế à. May quá, anh có mua
một quyển Nhật Ký tặng em, dễ
thương lắm, chỉ sợ em không
viết nữa thì món quà của anh
xem như là vô duyên quá rồi!
Tôi phanh xe đột ngột quay lại
hỏi anh:
-Anh mua quà cho em sao?
Anh gật đầu, nhéo má tôi cười
-Sao phải bất ngờ thế?
Cảm giác này sao mà thân quen,
gần gũi thế... Tôi nhận món quà
từ tay anh, nước mắt như trực
rơi, miệng mấp máy nói lời cảm
ơn liền bị anh mắng:
-mới thế này mà đã xúc động
phát khóc rồi, em đúng là trẻ
con.
Tối hôm đó, khi trở về nhà, tôi
vội vã mở cuốn Nhật ký mà anh
tặng. Tôi bất ngờ khi nhìn thấy
những hàng chữ nắn nót mà
anh viết ở ngay trang đầu tiên:
Em yêu,
Anh xin lỗi, xin lỗi vì đã vô tâm
với em như thế. Vô tâm với tình
yêu mà em đã dành cho anh. Lẽ
ra anh không nên ích kỷ, chỉ
biết cho bản thân mình mà
quên mất rằng lẽ ra anh cũng
cần phải quan tâm tới em, tới
tình yêu và tương lai của chúng
mình nữa. Anh chỉ biết yêu em
một cách vô tâm mà không thể
làm được gì như những người
đàn ông khác làm cho người
mình yêu. Có lẽ em giận anh
lắm, nhưng anh còn giận bản
thân mình hơn rất nhiều. Giá
như anh quan tâm em hơn chút
nữa, hiểu cho em hơn chút nữa
thì có lẽ tình yêu của chúng
mình vẫn đẹp như lú mới yêu
em nhỉ? Anh bỏ đi, không phải
vì thất vọng về em mà là thất
vọng về chính bản thân mình.
Ngay cả người mình yêu cũng
không biết cách gìn giữ thì có
thể làm được gì? Anh chẳng bao
giờ thích những câu chuyện ướt
át mà em viết cả. Nhưng sao ấy
nhỉ, hôm nay anh lại bắt chước
em, viết ra những suy nghĩ lộn
xộn, lủng củng trong đầu mình.
Có lẽ là bị lây 1 chút từ em rồi
đấy! Hy vọng rằng đọc xong em
sẽ không cười anh sến súa mà
hãy nhận lời xin lỗi chân thành
này của anh nhé! Số điện thoại
của anh chưa đổi, đọc xong
nhắn tin lại cho anh nhé! Anh
đợi tin nhắn của em đấy! Yêu
em J
Những giọt lệ rơi vô tình làm
ướt đẫm trang giấy. Tôi lấy tay
quệt đi 2 hàng nước mắt sợ nếu
biết anh sẽ lại trách trái tim tôi
ủy mị, yếu mềm. Tôi cầm điện
thoại, bấm số của anh nhắn
"Em cũng yêu anh, yêu anh
nhiều lắm!"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Vip