Quyển 1. Chương 5
Mạnh Bà đi đến ngoài trang, thì không còn nghe Bạch Vô Thường hát gì nữa. Lát sau thấy Mạnh Dung và các nàng ở bên kia vẫn đang bận rộn. Mỗi người đều cầm một chén canh, đưa cho từng vong hồn. Vong hồn đi đường dài như vậy, lại vừa khóc than thảm thiết, đã khát khô từ lâu. Gặp chén nước phi thường trong suốt, lại tỏa mùi thơm ngát, liền từng ngụm từng ngụm uống cạn.
Uống xong chén canh, ánh mắt các vong hồn trở nên trong suốt không chút vẩn đục, sáng ngời như hài đồng vừa sinh ra. Hẳn là thần trí bọn họ bắt đầu trở nên mờ mịt, đã quên thân nhân, quên bằng hữu, quên cuộc đời vừa qua, cuối cùng quên cả bản thân là ai.
Uống xong canh Mạnh Bà, vong hồn được đưa vào vòng luân hồi. Hoặc thành tiên, hoặc làm người, hoặc trở thành súc sinh. Vòng luân hồi như vực sâu không đáy, cũng không biết kiếp sau sẽ ra sao.
Quỷ soa mang những vong hồn đã uống canh Mạnh Bà nhẹ nhàng đẩy vào vòng luân hồi, hoàn thành nhiệm vụ. Cuộc sống về sau thế nào, bây giờ bọn họ mới chính thức bước vào.
Mạnh Bà lấy chén canh, đưa cho vong hồn còn lại. Bận rộn một lúc, vong hồn đều uống xong canh, đã đi vào luân hồi, Mạnh Dung và các nàng cũng tản đi. Mạnh Bà cầm chén trong tay, lại nhìn thấy ở góc xa xa vẫn còn một nam tử đứng đó. Bởi vì góc tối, lại không có chút ánh sáng, nên Mạnh Bà vẫn không phát hiện còn một vong hồn ở kia.
Nam tử nọ toàn thân ẩn trong bóng tối, gió địa phủ thổi bay tóc cùng y bào, hắn cũng không nhúc nhích, vẫn đứng ở kia, tựa như đã đứng mấy ngàn năm.
Mạnh Bà không thấy rõ dung mạo của hắn, chỉ là trong ánh mắt hắn, có rất nhiều tâm sự, nhưng Mạnh Bà nhìn cũng không hiểu. Ngây người một chút, liền cầm cái chén, rót nước canh, đưa tới trước mặt nam tử, nói; “Canh không còn nhiều, uống hết đi, rồi lên đường cho tốt.” Nhưng nam tử kia không tiếp nhận, vẫn nhìn gương mặt Mạnh Bà, ánh mắt sáng quắc.
Mạnh Bà cũng nhìn hắn, gương mặt hắn trong một khắc làm nàng cảm quen thuộc, nhưng rốt cuộc cũng không nhớ được là ai.
Thật lâu sau, nam tử kia chậm rãi vươn tay, hướng về mặt Mạnh Bà, khoảnh khắc ngón tay hắn chạm vào, một giọt nước từ trong mắt hắn ngã nhào rơi ra, rớt xuống mặt bùn đen rồi từ từ tan biến. Hắn thất thần nói: “Thì ra là muội ở đây.”
Mạnh Bà ngây ngẩn cả người, kìm lòng không đậu vươn tay ra, muốn lau đi giọt lệ trên mặt hắn, nhưng liền hồi phục tinh thần, vội vàng buông tay xuống. Cuối cùng chỉ thản nhiên nói một câu: “Ta không biết ngươi.”
Nam tử nghe Mạnh Bà nói xong, ánh mắt có chút dao động, yên lặng nhìn Mạnh Bà muốn nói gì đó, một hồi lâu sau mới bình tĩnh lại, chậm rãi nói: “Ta nghĩ, ta nhận lầm người.”
Mạnh Bà cũng không nói gì, chỉ cầm cái chén trong tay bước tới trước mặt nam tử, bảo: “Uống hết đi.”
Nam tử nhận chén canh, nhưng chưa uống, chỉ nhìn nước canh trong chén nói một câu: “Uống xong rồi, có thật ta sẽ quên hết thảy không? Một chút vướng bận cũng không có?”
“Đúng, sạch sẽ, không chút vướng bận.”
“Còn cô, cô có vướng bận sao?”
Đột nhiên bị nam tử hỏi như vậy, Mạnh Bà có chút sửng sốt, nhưng nàng vẫn là nghĩ cũng không nghĩ đã nói: “Không có.”
Nam tử hơi cười cười, nói: “Vô khiên vô quải (không vướng mắc, không lo nghĩ), thật tốt.” Trong mắt có chút cô đơn, lát sau hắn lại nói với Mạnh Bà: “Ta kể chuyện cho cô nghe được không?”
Mạnh Bà gật gật đầu.
Nam tử tay cầm chén, đi theo Mạnh Bà ngồi cạnh cầu Nại Hà.
Hôm nay sông Vong Xuyên cũng thật yên tĩnh, mặt nước phẳng lặng.
Nam tử đứng yên thật lâu, Mạnh Bà cũng không nói gì, hai người cùng trầm mặc. Cuối cùng nam tử mới chậm rãi mở miệng, thanh âm thật nhẹ nhàng, giống như truyền tới từ một nơi rất xa.
“Rất nhiều rất nhiều năm trước, ta mới mười bốn tuổi. Một năm nọ, chiến hỏa phân tranh, rất nhiều người đều trôi dạt khắp nơi. Gia nhân của ta sớm đã chết hết, ta một mình lưu lạc bên ngoài. Khi đó ta vẫn ở trong một ngôi miếu đổ nát, ban ngày ra ngoài lang thang tìm thức ăn, tối đến lại trở về ngủ. Có một đêm, lúc ta vừa trở về, phát hiện trong miếu có một bé gái, xem ra mới tám chín tuổi, còn nhỏ hơn ta. Thật ra nàng đã mười một tuổi, chỉ là rất nhỏ gầy. Khi đó nàng ngồi ở góc tường, vùi đầu trong cánh tay, ta không nhìn thấy mặt nàng, nhưng lại thấy cả người nàng đầy máu. Ta gọi nàng vài tiếng, nàng vẫn không nhúc nhích, ta nghĩ nàng chết rồi. Đến lúc ta nâng nàng lên, lại thấy nàng trợn tròn mắt, rõ ràng là còn sống, nhưng lúc nhìn đến người nàng, ta còn hoảng sợ, bởi vì ánh mắt nàng thật giống mắt người chết, rất lạnh rất lạnh. Tuy nhiên dáng vẻ nàng rất đẹp, là người đẹp nhất ta đã từng gặp. Nàng không nói gì, ta cũng quên buông tay nàng ra…
“Bắt đầu từ đó, ta ban ngày tìm được gì đều chia cho nàng một nửa. Nàng ăn, nhưng cũng không cùng ta nói chuyện, cũng không có biểu tình gì khác, cả người dường như mất hồn. Ta cảm thấy khi đó nàng ngoại trừ có thể cử động, thì cùng với người chết không có gì khác nhau, chỉ là ta vẫn tình nguyện tìm thức ăn cho nàng. Sau đó, ta mang theo nàng bắt đầu lưu lạc. Thời điểm ta nắm tay nàng, nàng không đáp ứng, cũng không phản kháng, để mặc ta kéo đi. Ven đường có rất nhiều người chết hoặc sắp chết, bộ dáng thực dọa người. Ta nghĩ chắc nàng sẽ cảm thấy sợ hãi, nhưng nàng lại không, nàng luôn có thể thật bình tĩnh nhìn những người đó chết trước mặt nàng. Một chút sợ hãi, một chút cảm thông cũng đều không có.” Nam tử đột nhiên quay đầu, nhìn Mạnh Bà hỏi: “Cô cảm thấy, là nàng máu lạnh hay là lòng nàng lạnh?”
Mạnh Bà không trả lời.
“Ta vẫn nghĩ, nếu khi đó ta không mang nàng đi cùng, cuộc đời ta có phải đã khác đi không. Nhưng ta cũng biết rõ, trên đời này không có nếu như. Có rất nhiều chuyện, số mệnh đã định, làm thế nào cũng trốn không thoát. Sau đó lại gặp một lão đạo sĩ, ông ấy thu nhận chúng ta làm đồ đệ. Ta học đạo thuật, nàng học trảm yêu trừ ma. Những năm này ở cùng với nàng, ta cảm thấy chuyện vui nhất thế gian cũng không còn gì hơn chuyện này, nhưng ngày vui ngắn chẳng tày gang. Nàng bỏ đi. Nàng không nói nàng muốn đi đâu, chỉ nói nếu nàng còn có thể còn sống, sẽ trở về…” Nói đến đâu, ngữ khí nam tử đã có chút nghẹn ngào. “Sau đó ta tìm được nàng, nàng lại nhất định không nguyện đi theo ta. Cuối cùng, lại chết trước mặt ta…” Sau khi nói xong, nam tử gắt gao nhắm hai mắt lại, tựa như lại thấy cảnh nàng chết trước mặt hắn, tay run nhè nhẹ, cũng không mở miệng nói gì. Dòng Vong Xuyên cũng thật im lặng, thật làm người ta cảm thấy áp lực.
“Nàng chết thế nào?” Mạnh Bà đột nhiên mở miệng hỏi.
Nam tử lắc đầu, không trả lời vấn đề của Mạnh Bà, chỉ nói: “Sau đó ta cũng chết, liền tìm nàng khắp nơi. Tìm thật lâu, bao nhiêu kiếp trôi qua, đều không tìm được. Cô nói, nếu hiện tại có một cơ hội để ta có thể gặp nàng, chỉ cần nàng nguyện ý theo ta, chúng ta có thể quên hết chuyện kiếp trước, một lần nữa bắt đầu. Kiếp này trời đất đều không ảnh hưởng được chúng ta, cũng không chịu sinh tử trói buộc, ngay cả thần tiên cũng phải hâm mộ. Nếu cô là nàng, cô có đi theo ta không?”
“Sẽ không.” Mạnh Bà một chút do dự cũng không có, trực tiếp mở miệng.
Nam tử có chút không dám tin hỏi: “Vì sao?”
Mạnh Bà không trả lời vấn đề của nam tử, chỉ nói: “Ta không biết nữ tử trong câu chuyện của ngươi sẽ đi hay không, ta chỉ biết nếu ta là nàng, ta sẽ không.”
Nam tử nhìn Mạnh Bà, nhìn hồi lâu, tựa hồ cảm giác được chút gì đó, nhưng đến cùng cũng không biết rõ. Một lúc lâu sau, nam tử đột nhiên không ngừng phá lên cười. Tiếng cười kia vang khắp địa phủ, như đang cười chính mình đã làm chuyện ngu xuẩn tận mấy ngàn năm, lại cười mấy ngàn năm bi ai. Cười đến chảy cả nước mắt, vừa cười vừa nói: “Phật Tổ ơi Phật Tổ, người quả là có đại trí tuệ, ta quả nhiên so ra vẫn kém người a…”
Qua thật lâu, nam tử chậm rãi ngừng lại, không cười nữa, trên mặt còn vương nước mắt, hắn bi ai nhìn Mạnh Bà nói: “Ta nghĩ muội sẽ nói ‘Muội đi’, chỉ không ngờ là mấy ngàn năm liền, vẫn là mấy ngàn năm sau, muội đều là ‘Sẽ không’. Muội không thay đổi, một chút cũng không thay đổi.” Nam tử nhẹ nhàng xoa mặt Mạnh Bà. “Ta cảm thấy, ta cùng hắn, đều sai ở chỗ không hiểu hết được muội.”
Mạnh Bà không có tránh tay nam tử, trong lòng có một tia rung động, “Ngươi đang nói cái gì?”
Nam tử lắc lắc đầu, nói: “Không có gì, cũng không có gì. Thật ra, chuyện vừa nãy, ta cũng không kể toàn bộ. Bất quá, ta cũng không muốn kể hết, cứ như vậy đi. Nay ở tại hoàng tuyền, trời đất làm chứng, từ nay về sau, ta cùng với muội, không liên quan gì, không chút vướng bận.” Dứt lời, nam tử liền hô lớn với cả địa phủ: “Bạch Hoa, tất cả đều như ngươi mong muốn! Nếu còn nghe được lời ta nói, thì như bây giờ, là nên khóc, hay nên cười?” Nói xong, nam tử liền cười rồi uống hết Vong Xuyên thủy, ánh mắt vẫn nhìn Mạnh Bà, tựa như muốn đem hình dáng của nàng ghi tạc trong đầu, vĩnh viễn không bao giờ quên.
Mạnh Bà nghe được tên người kia từ miệng nam tử, liền sững sờ ở đó, bất động nhìn nam tử đem toàn bộ Vong Xuyên thủy uống cạn. Ngực lại như bị ai thít chặt, muốn gọi, gọi không được, muốn nói, nói không ra. Trăm ngàn năm qua, lần đầu tiên cảm thấy khó chịu như vậy. Nàng vốn tưởng rằng, tâm tình mình đã đặt ngoài hồng trần, trái tim nàng, sớm đã mất hết cảm giác mới đúng. Vì sao còn có thể như vậy?
Ánh mắt nam tử đã trở nên thanh minh, hắn rốt cuộc cũng không có biện pháp nhớ kỹ gương mặt nàng, cũng không nhớ được ai, càng không vướng bận điều gì.
Mạnh Bà muốn nói gì đó, lại không biết nói gì, chỉ có thể lẳng lặng nhìn hắn đi theo quỷ soa đi vào luân hồi, chờ bị đẩy vào nhân đạo. Nhưng quỷ soa lại không đưa hắn đến cửa nhân đạo, mà lại ngừng trên súc sinh đạo.
Mạnh Bà vội vàng đi qua, lên tiếng ngăn lại: “Ngươi đang làm gì? Vì sao lại đẩy hắn vào súc sinh đạo?”
“Chuyện này… là Phán Quan dặn dò làm như vậy, ta cũng không rõ ràng lắm!” Quỷ soa bị Mạnh Bà làm cho hoảng sợ, lắp bắp nói. Từ đó giờ hắn chưa bao giờ thấy qua Mạnh Bà như vậy.
“Phán Quan?”
“Đúng vậy. Là Phán Quan phân phó, ta chỉ phụng mệnh làm việc mà thôi.” Quỷ soa thoáng thấy Phán Quan đang đi tới hướng này, vội vàng nói với Mạnh Bà: “Phán Quan đến rồi, cô tự hỏi ngài đi.” Không dây dưa, quỷ soa liền biến mất.
Phán Quan trong tay cầm bút lông cùng sổ sinh tử. Lộ ra khuôn mặt lãnh đạm, không chút thay đổi, bất cẩu ngôn tiếu.
“Vì sao lại đẩy hắn vào súc sinh đạo?”
Phán Qua nhìn thoáng qua nam tử đã trở nên ngây ngô kia, mặt không chút thay đổi nói: “Hắn vốn đời đời kiếp kiếp đều phải làm súc sinh, đến bây giờ cũng được một ngàn đời. Nếu không phải kiếp trước hắn là con nhện ở trước phật đàn, ngày ngày đêm đêm đều nghe tụng kinh Phật, hưởng hết hương khói, có chút Phật tính. Đến kiếp này, mới có cơ hội làm người, nhưng cũng chỉ kiếp này mà thôi. Về sau, hắn vẫn là đời đời kiếp kiếp đều phải làm súc sinh.”
Mạnh Bà bối rối, nàng không nghĩ là hình phạt nặng như vậy. “Vì sao? Hắn đã phạm tội gì?”
“Đây là ý chỉ của thiên đình. Ta cũng chỉ làm theo mà thôi.” Phán Quan nhìn Mạnh Bà, liếc mắt một cái. “Về phần hắn phạm tội gì, ta không thể nói, cũng không liên hệ gì tới cô.” Nói xong, Phán Quan thừa dịp Mạnh Bà không chú ý, bước tới sau lưng nam tử nhẹ nhàng đẩy, nam tử liền rơi xuống súc sinh đạo. Nam tử đã vào luân hồi, Phán Quan cũng không để ý tới Mạnh Bà, xoay người liền đi.
Mạnh Bà vẫn còn sững sờ tại chỗ. Xa xa truyền đến thanh âm đều đều của Phán Quan: “Quá khứ, chính là quá khứ. Đã quên, chính là đã quên. Đừng chấp nhất nữa. Cho dù cô nhớ lại thì thế nào, cô cũng không thể thay đổi quá khứ. Cô là Mạnh Bà, cô có việc cô nên làm, đừng suy nghĩ nhiều quá.”
Mạnh Bà nghe thấy lời Phán Quan nói, vẫn đứng bất động ở đó, trong lòng không biết suy nghĩ cái gì, thật lâu sau, mới xoay người rời đi.
Không biết từ khi nào, bên tai lại vang lên thanh âm vi vu kia, như là tiếng gió, như là ai nhỏ giọng nỉ non, nhẹ nhàng, bi ai.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Vip