Cản nhận về một confessions
Đề bài: Đọc một confessions bất kì và nêu cảm nhận của em sau khi đọc confessions đó!
Bài làm
#KR1001: Chị tôi vừa tự sát, kết thúc cuộc đời còn chưa đi nổi 1/5.
Khi mà cả fb đang rầm rộ về anh chàng sao Hàn nào đó vừa tự tử, thì tôi cũng vừa phủ nắm đất cuối cùng lên mộ chị mình, vừa muốn mình điếc đi để khỏi phải nghe những con kền kền máu lạnh ác khẩu.
Một lũ giả tạo thích giảng đạo lí làm người.
Một đám người thân đột nhiên trở nên thật vặn vẹo xấu xí ghê tởm.
Chúng tôi sống ở cái nơi mà bạo hành gia đình hay con tao tao dậy không hề có chút ranh giới, nơi mặt mũi còn quan trọng hơn mạng, có những luật bất thành văn mà con người ở đây đã tuân theo từ rất lâu rồi, nên xin chỉ nghe thôi chứ đừng hỏi tại sao không thế này thế nọ.
Chị tôi tự sát, bị chính những người thân yêu nhất bức chết.
Chị tôi là mẫu con gái mà mọi bà mẹ chồng đều muốn có thể cưới về làm con dâu, là niềm tự hào của cả gia tộc và là viên ngọc tự tay bà tôi nuôi nấng mài giũa. Dĩ nhiên phía sau cái sự lấp lánh đấy chẳng ai biết chị tôi phải trải qua những kiểu dạy dỗ kinh khủng gì, họ chỉ biết nhà bà giáo Bùi có cô cháu gái hoàn hảo, lên 14 đã có bao nhiêu nhà đánh tiếng muốn nuôi con dâu từ bé.
Bà tôi là người mê tín, mặc dù bên ngòai rất đạo mạo, luôn tỏ ra tự hào về cháu mình, nhưng vì một câu "tiền dâm hậu thú hoa đào cuốn thân" mà lão già nào phán, bà luôn lôi ra đay dạy chị. Không bao giờ được đứng gần nam giới nhỏ hơn 1 thước, không nói chuyện, không được phép chơi với bạn nam, đến em trai là tôi từ khi lên cấp 2 cũng không được quá thân cận với chị vì nhìn chị nhỏ hơn cả tôi, sợ người ngoài tưởng tôi là ny của chị tôi. Còn một tỉ thứ luật khó tả khác nữa, bà tôi là thế, lời bà nói là tuyệt đối,kể cả có oan, thân là người dưới nhất định phải nhịn.
Run rủi thế nào, chị tôi thực sự có bầu trước khi cưới. Tôi không quá ngạc nhiên, hai người yêu nhau từ cấp 3, cũng ngót nghét chục năm tới nơi rồi, chị tôi chỉ là biết nghe lời chứ cũng không phải kiểu cổ hủ thủ thân, dù sao chị cũng xác định yêu sẽ cưới phát sinh quan hệ cũng không có gì lạ. Khi chị tâm sự với tôi cái thai đã 3 tháng, tôi vẫn nhớ mình phởn xoay xoay cái ảnh chụp siêu âm nhòe nhòe toét mắt cũng chả nhìn ra cái gì mà vẫn hớn hở khẳng định cháu mình xinh gái nhất dải ngân hà, còn khuyên chị mau về xin cưới, sẽ không sao đâu các thứ.
Kết quả, kết quả chính là mạng của cả hai đều vì cái sự lạc quan ngu xuẩn đấy mà mất.
Lần đầu tiên tôi thấy cái bộ dạng đấy của bà, dù tôi chưa bao giờ thiện cảm với bà, tuy nhiên dù gì cũng là bà mình. Nhưng tất cả liền vì giờ phút đó vỡ vụn đến không còn một mảnh. Bà rũ rượi nhảy chồm lên như một bà điên tay cầm dao kề cổ la hét "không phải nghiệt chủng đấy chết thì tao chết, tao chếtttttttt"
Nghiệt chủng, chính là cái thai ba tháng tuổi đó.
Chị khóc đến xơ xác quỳ lạy van xin, ngoài bố không ai dám nói đỡ một câu nào.
Tối hôm sau đứa bé đã yên lặng bị loại bỏ khỏi thế giới, thần không biết quỷ không hay. Chị bị nhốt trong phòng.
Anh ny chị tôi 8 lần tới nhà đều bị cậu đánh đuổi về. Hoàn toàn bất lực.
23h 17/12/2017, chị tôi treo cổ tự sát trong phòng.
Trước đó có lẽ chị phát điên rồi, mỗi lần đi qua đều nghe thấy chị nói chuyện một mình, hát ru, vừa thương vừa sợ.
Họ nói với bên ngoài chị tôi vì stress công việc nên mới thế.
Tôi chỉ có thể im lặng khinh bỉ.
Sáng nay tôi mới biết, bà tôi đã ngầm hứa gả chị tôi cho con thủ trưởng của cậu út từ năm ngoái, tính chờ được tuổi sẽ gả, người này cũng chính là người đã đứng ra cho bà mượn rất nhiều tiền trả nợ ngân hàng trước đó không lâu, cũng là người giới thiệu công việc cho hai anh con nhà bác cả và chị. Mọi người nói xem tôi nên có cảm xúc gì lúc này? Có cảm giác như người xưa bán con bán cháu cầu vinh vậy.
Thế mà chị, chết rồi vẫn phải cõng cái danh vong ân bội nghĩa bất hiếu trên lưng.
Thứ duy nhất em làm được là chôn "đứa nhỏ" cùng chị, tha lỗi cho em, thứ lỗi cho cậu, cậu vô dụng không thể làm gì cho hai mẹ con, kiếp sau chọn nhà nào bình thường đầu thai sống thật vui vẻ nhé.
Rời đi thôi, trời vẫn sẽ sáng người vẫn phải sống, có lẽ ba người sẽ sớm đoàn tụ, dù em không hi vọng vậy. Nhà chẳng phải chỗ bình yên nữa rồi.
Như mọi ngày tôi chán nản lướt mạng xã hội để tâm trạng thoải mái hơn một chút. Hầu hết bản tin trên facebook tôi chỉ đọc lướt qua, ít khi tôi để ý hay đọc hết. Tôi không hẳn là vô cảm, là do tôi không thích xen vào chuyện của người khác cho lắm… Cho đến khi tôi lướt thấy dòng chữ: "23h 17/12/2017, chị tôi treo cổ tự sát trong phòng." Tôi dừng lại một chút trước dòng chữ đấy, không hẳn vì tò mò… Mà vì tôi muốn biết điều gì khiến con người ta bị dồn đến bước đường cùng như thế? Và đâu đó, trong thâm tâm tôi có một chút niềm thương cảm, xót xa…
Trước khi tôi nêu cảm nhận của tôi sau khi đọc confessions này thì tôi xin phép admin của page "Không Thể Nói Ra" và chủ confessions #KR1001 cho tôi mạn phép mạo muội nói ra cảm nhận của mình sau khi đọc bài viết. Có gì không phải xin thứ lỗi cho tôi!
Tôi không phải muốn đem bài viết này ra làm trò đùa bởi lẽ tôi cảm nhận được phần nào nỗi mất mát, đau xót của người thân trong gia đình, đặc biệt là cậu em trai – người đã dũng cảm viết ra những uất ức trong lòng thay cho chị gái mình. Đọc bài viết tôi cảm nhận được phần nào tình thương yêu của em trai dành cho chị gái… Mở đầu bài viết là những lời văn nhẹ nhàng nhưng nghe sao mà chua chát đến thế? Một cô gái còn rất trẻ, chị còn cả cuộc đời phía trước, chỉ còn hơn bốn ngày nữa thôi là chị sẽ bước sang tuổi 24. Là quãng thời gian đầy chông gai nhưng đẹp đẽ nhất của đời người… Ấy vậy mà chị đã quyết định "tự sát".
Cuộc đời đúng là quá bất công, sao ông trời có thể đẩy chị đến ngưỡng cửa của bế tắc đến thế? Tôi thấy uất ức lắm! Câu nói đầy uất hận, căm phẫn thay cho số phận không có quyền được lựa chọn của một đời người… "Khi mà cả fb đang rầm rộ về anh chàng sao Hàn nào đó vừa tự tử, thì tôi cũng vừa phủ nắm đất cuối cùng lên mộ chị mình, vừa muốn mình điếc đi để khỏi phải nghe những con kền kền máu lạnh ác khẩu. Một lũ giả tạo thích giảng đạo lí làm người." Chúng ta sinh ra được quyền sống, được quyền lựa chọn cuộc đời của mình, được sống vui vẻ, được quyền yêu thương… ấy vậy mà… Ông trời dường như quá ác độc khi mà đã đẩy chị vào đáy biển bất hạnh. Hay do quá bận rộn mà ông đã bỏ qua một số phận bất hạnh, đang rất cần ông ra tay cứu giúp? "Chúng tôi sống ở cái nơi mà bạo hành gia đình…nơi mặt mũi còn quan trọng hơn mạng, có những luật bất thành văn mà con người ở đây đã tuân theo từ rất lâu rồi…" Đọc đến đây, tôi như nghẹn lại… Bây giờ đã là thế kỉ XXI rồi, ấy vậy mà vẫn còn tồn tại những hủ tục phong kiến. Tôi biết vẫn có những gia đình còn "trọng nam khinh nữ" và tôi cũng biết có những người coi trọng "danh dự" hơn mạng sống của mình… Nhưng chỉ vì thế mà đẩy con người ta vào bước đường cùng, như thế có đáng không? Dù sao cũng mạng người, dù chỉ là "số nhỏ" nhưng chúng ta đang sống ở xã hội bình đẳng cơ mà? Ai cũng có quyền được sống không phân biệt giàu nghèo hay sang hèn...
Tay tôi như run run, cơ thể tôi bỗng lạc đi "Chị tôi tự sát, bị chính những người thân yêu nhất bức chết". Xin phép cho tôi nói một câu vô lễ; Họ còn nhân tính không vậy? Xã hội này đúng là công bằng thật… ăn trộm, ăn cướp, giết người đều phạm pháp nhưng gián tiếp đẩy con người ta vào chỗ chết lại không phạm tội? Đâu có ai muốn tìm đến cái chết đâu! Không phải vì lí do gì đó thì tại sao họ lại dễ dàng buông xuôi cuộc sống của họ như vậy chứ? Nực cười thật, người ngoài nhìn vào thì chỉ trò nói ngu xuẩn, tự dưng tìm đến cái chết, dại trai mà chết…. Nhưng có bao giờ họ đặt địa vị vào họ mà suy xét đâu? Xin mọi người đừng nhìn bề ngoài mà đánh giá vấn đề nữa, không hiểu gì thì xin đừng nói lời cay độc ạ!
Mỗi chúng ta đều sống trong một mái ấm và nề nếp gia phong khác nhau. Có những người được dạy dỗ từ bé theo đúng phẩm chất mà mỗi người phụ nữ cần có nhưng không phải ai cũng vui vẻ đón nhận nó "Chị tôi là mẫu con gái mà mọi bà mẹ chồng đều muốn có thể cưới về làm con dâu, là niềm tự hào của cả gia tộc và là viên ngọc tự tay bà tôi nuôi nấng mài giũa. Dĩ nhiên phía sau cái sự lấp lánh đấy chẳng ai biết chị tôi phải trải qua những kiểu dạy dỗ kinh khủng gì, họ chỉ biết nhà bà giáo Bùi có cô cháu gái hoàn hảo, lên 14 đã có bao nhiêu nhà đánh tiếng muốn nuôi con dâu từ bé." Sau vỏ bọc đẹp đẽ đấy, đâu ai thấu hiểu hết sự khó khăn, mệt nhọc mà chị đã trải qua? Vốn dĩ con người ta là vậy. Đa phần toàn nhìn bề ngoài để đánh giá vấn đề…
Tôi là bậc con cháu nên không dám ra điều nói gì các bậc bề trên nhưng tôi thấy căm phẫn thay cho số phận của chị- không được quyền lựa chọn cuộc sống của chính mình… Vì "Bà tôi là người mê tín, mặc dù bên ngòai rất đạo mạo, luôn tỏ ra tự hào về cháu mình, nhưng vì một câu "tiền dâm hậu thú hoa đào cuốn thân" mà lão già nào phán, bà luôn lôi ra đay dạy chị. Không bao giờ được đứng gần nam giới nhỏ hơn 1 thước, không nói chuyện, không được phép chơi với bạn nam, đến em trai là tôi từ khi lên cấp 2 cũng không được quá thân cận với chị vì nhìn chị nhỏ hơn cả tôi, sợ người ngoài tưởng tôi là ny của chị tôi. Còn một tỉ thứ luật khó tả khác nữa, bà tôi là thế, lời bà nói là tuyệt đối,kể cả có oan,thân là người dưới nhất định phải nhịn" Phải, con người ta sống nên tuân theo quy tắc, nhưng như vậy có phải hà khắc quá không?
Nhưng dẫu sao thì "giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời" dù có ra sao thì mỗi chúng ta cũng không thể dễ dàng thay đổi được, hơn nữa đâu ai biết trước được điều gì… "Run rủi thế nào, chị tôi thực sự có bầu trước khi cưới…. chị tôi chỉ là biết nghe lời chứ cũng không phải kiểu cổ hủ thủ thân, dù sao chị cũng xác định yêu sẽ cưới.." Họ yêu nhau sắp được 10 năm rồi. "10 năm" không phải con số nhỏ, cũng không hẳn là to tát gì nhưng thời gian dài như vậy cũng đủ để tình cảm sâu đậm đến nhường nào… Tuổi trẻ mà, đâu ai là không phạm sai lầm. Tôi không hề nói rằng chị đúng, nhưng tôi thực sự thấy phẫn nộ trước hành động của gia đình chị trước sự việc này… "Lần đầu tiên tôi thấy cái bộ dạng đấy của bà, dù tôi chưa bao giờ thiện cảm với bà, tuy nhiên dù gì cũng là bà mình. Nhưng tất cả liền vì giờ phút đó vỡ vụn đến không còn một mảnh. Bà rũ rượi nhảy chồm lên như một bà điên tay cầm dao kề cổ la hét "không phải nghiệt chủng đấy chết thì tao chết, tao chếtttttttt"Nghiệt chủng, chính là cái thai ba tháng tuổi đó." Câu nói nghe sao mà đắng cay thế?:" nghiệt chủng" nói một sinh mệnh còn chưa rõ hình hài, còn đang mong chờ khám phá cuộc sống ngoài kia,… như vậy có đáng không? Nó đâu có tội tình gì? Có trách cũng chỉ có thể trách nó đã hình thành sai thời điểm, chọn nhầm cha mẹ để đầu thai,…
Bào thai nhỏ bé đấy mới có 3 tháng tuổi, nó là kết tinh của tình yêu đẹp đẽ, thủy chung… Ấy vậy mà đến quyền được sống, nó cũng không có… "Chị khóc đến xơ xác quỳ lạy van xin, ngoài bố không ai dám nói đỡ một câu nào" Với tình cảm thương yêu, dạt dào của người mẹ, chị bất chấp cả danh dự, thậm chí có thể là cả tính mạng mình để bảo vệ đứa bé.. Ấy vậy mà, xã hội này vô tình quá, tình người sao mà lạnh lẽo đến thế? Hay không ai dám lên tiếng bênh vực chị? "Anh ny chị tôi 8 lần tới nhà đều bị cậu đánh đuổi về. Hoàn toàn bất lực." Chắc hẳn anh sẽ thấy có lỗi với chị lắm… Cũng có thể bậy giờ anh đang tự nhốt mình dằn vặt bản thân… Tình yêu không được gia đình ủng hộ, chấp thuận… chắc sẽ đau lắm… Tôi như trực trào sắp khóc,,, "Tối hôm sau đứa bé đã yên lặng bị loại bỏ khỏi thế giới, thần không biết quỷ không hay. Chị bị nhốt trong phòng. ' Vậy là một sinh linh lại từ rã cuộc đời không biết lý do, không biết em đã phạm phải lỗi gì… Tôi tự hỏi vì thể diện, ngoài mặt luôn nói đạo lý, ngàn vàng lời tốt đẹp nhưng lại không do dự gián tiếp giết một sinh mạng… Vậy có thuận đạo lý không? Đứa bé đó chết có đáng không?
Một người mẹ, mất đi đứa con của mình sẽ thế nào chứ? "có lẽ chị phát điên rồi, mỗi lần đi qua đều nghe thấy chị nói chuyện một mình, hát ru, vừa thương vừa sợ.Họ nói với bên ngoài chị tôi vì stress công việc nên mới thế.Tôi chỉ có thể im lặng khinh bỉ." Đau lòng biết bao… Đúng là vừa đáng thương vừa đáng trách… Nhưng thương nhiều hơn… Có lẽ trước khi quyết định đi đến ranh giới mong manh của cõi trần tục, chị đã phải suy nghĩ rất nhiều… mới quyết định như vậy.. "23h 17/12/2017, chị tôi treo cổ tự sát trong phòng." Nghe mới đau xót làm sao… Mạng sống con người sao mà rẻ mạt đến thế? Nên trách những người đã đẩy chị đến bước đường cùng hay trách bản thân chị nghĩ quẩn đây? Theo tôi nghĩ, nếu rơi vào hoàn cành giống chị, chắc hẳn chúng ta ai cũng chọn cái chết để giải quyết mọi việc… Vì cuộc sống này mệt mỏi quá…!!!
Tôi hay nghe câu nói "chết là hết" nhưng mà chị lại không được như thế.. Sang thế giới bên kia rồi nhưng chị vẫn phải mang tiếng oan cả đời vì "Sáng nay tôi mới biết, bà tôi đã ngầm hứa gả chị tôi cho con thủ trưởng của cậu út từ năm ngoái, tính chờ được tuổi sẽ gả, người này cũng chính là người đã đứng ra cho bà mượn rất nhiều tiền trả nợ ngân hàng trước đó không lâu, cũng là người giới thiệu công việc cho hai anh con nhà bác cả và chị. Mọi người nói xem tôi nên có cảm xúc gì lúc này? Có cảm giác như người xưa bán con bán cháu cầu vinh vậy.Thế mà chị, chết rồi vẫn phải cõng cái danh vong ân bội nghĩa bất hiếu trên lưng." Đau đớn thay, không biết phía bên kia khi biết được chuyện này chị có khóc không? Cuối bài viết nhân vật tôi đã để lại trong lòng tôi một khoảng lặng, đau đớn, xót xa thay cho một khiếp người… "Thứ duy nhất em làm được là chôn "đứa nhỏ" cùng chị, tha lỗi cho em, thứ lỗi cho cậu, cậu vô dụng không thể làm gì cho hai mẹ con, kiếp sau chọn nhà nào bình thường đầu thai sống thật vui vẻ nhé. Rời đi thôi, trời vẫn sẽ sáng người vẫn phải sống, có lẽ ba người sẽ sớm đoàn tụ, dù em không hi vọng vậy. Nhà chẳng phải chỗ bình yên nữa rồi"
Trước tiên tôi xin chia buồn với gia đình… Sau cùng tôi muốn nhắn nhủ với chị rằng…'sang bên kia rồi, chị phải sống vui vẻ nhé. Chị đừng khóc nữa, kiếp này chị đã khóc đủ rồi. Mong chị và cháu phía bên kia sẽ sống vui vẻ, chị đã chịu đủ bất hạnh, đau đớn rồi… Và nếu có kiếp sau thì em mong chị sẽ sống trong mái ấm gia đình ngập tràn tình yêu thương nhé'. Tôi mong nhân vật "tôi" sẽ sống vui vẻ dù biết rằng điều này chẳng dễ dàng gì… Nhưng hãy sống thật tốt nhé, sống thay cho phần của chị nữa. Nỗi đau này sẽ không dễ qua… nhưng đừng bị quật ngã nhé!
Lời cuối tôi mong mỗi chúng ta sẽ biết trân trọng mái ấm mà mình đang có. Và tất nhiên tôi không mong một ai gặp phải cảnh bất hạnh như vậy… Tôi mong một phần nào đấy bài viết #KR1001 sẽ phần nào thức tỉnh được một vài người vẫn còn giữ những suy nghĩ sai lệch như vậy… Đừng để nhà là nơi không ai muốn quay về. Vì tình cảm gia đình là thiêng liêng nhất, là nơi ngập tràn tình yêu thương, là bến bờ hạnh phúc, là tài sản quý giá nhất mà mỗi chúng ta đều trân trọng " Gia đình luôn là nơi bình yên nhất.
Ai đi xa cũng muốn trở về
…
Nhà là nơi ta ra đời
Và là nơi dạy ta nên người
Mọi buồn vui ta trên đời
Chính là nhà
Nhà là năm tháng tuyệt vời
Dù đường đời còn biết bao xa vời
Đi đâu…
Hãy nhớ…quay trở về."
(Nhà là nơi để về-Yến Lê)
Mỗi chúng ta hãy biết vun đắp mái ấm gia đình của chính mình để dù đi đâu cũng muốn quay trở về…
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Vip