17. Món quà năm mới
Taehyung đến sân bay mất gần hai mươi phút, sân bay buổi tối hầu như khá ít người, nhưng hôm nay vốn là giao thừa, sân bay gần như chật kín. Taehyung khó khăn lắm mới đặt được một vé rồi tìm một góc ngồi chờ. Cho đến lúc lên máy bay đã là khoảng chín giờ ba mươi tối.
Chuyến bay kéo dài gần hai tiếng, trong lòng hắn phấn khích không thôi. Lần đầu tiên hắn cảm thấy trong lòng nôn nao như vậy, cũng không biết vì sao cứ nhất nhất muốn về cùng Jungkook đón giao thừa. Thời khắc chuyển tiếp giữa năm cũ và năm mới có rất nhiều người trông mong và hắn cũng chẳng ngoại lệ gì. Máy bay cất cánh, mọi người xung quanh có biết bao nhiêu tâm trạng đều thể hiện rõ ràng trên mặt. Đa số là vui mừng, số còn lại thì có vẻ mệt mỏi khi phải chật vật chen chút ở sân bay đông nghẹt khi nãy. Nhưng tất cả rồi cũng qua khi máy bay vừa đáp xuống. Nhìn đồng hồ hiện tại đã chạy đến mốc mười một giờ hai mươi, hắn gấp rút bắt xe ngay, trên đường đi không ngừng cầu mong mình sẽ đến kịp.
Jungkook lúc này đang cùng ông Jeon xem tivi, hai người vừa ăn vừa trò chuyện một lúc thì cậu mới về phòng. Ngồi bên thềm cửa sổ, đột nhiên trong lòng dâng lên một chút trống vắng. Không phải cậu mong muốn được ba mình quan tâm sao? Ông ấy mấy hôm nay đều đã ở cạnh cậu rồi. Nhưng nếu dành chút thời gian nhìn lại, cậu vẫn cảm thấy không đủ. Cậu không chỉ cần ba, cậu còn cần cả Kim Taehyung nữa. Lúc này Jungkook đột nhiên mong muốn, gia như Taehyung cùng cậu đón giao thừa thì hay biết mấy. Thẫn thờ mất một lúc, điện thoại đổ chuông đến hai ba lần Jungkook mới giật mình, cậu chậm chạp nhấc máy. Thấy người gọi cư nhiên là Taehyung, tâm tình cậu trở nên vô cùng vui vẻ.
"Sao đấy? Không ở bên người thân à?"
"Không, người thân đều tụ tập đánh bài hết rồi. Tôi không tham gia."
Jungkook ngồi xuống giường, khẽ cười.
"Vậy là chán quá nên mới gọi cho tôi sao?"
Đầu dây bên kia nghe xong, cũng có chút buồn cười.
"Không chỉ là chán quá nên mới gọi cho cậu. Còn muốn đón giao thừa cùng cậu nữa, mau xuống đi. Tôi đang ở ngoài ngõ chờ cậu này!"
Jungkook giật bắn người, cậu sửng sốt không biết nên nói gì. Điện thoại vô thức nắm chặt trong tay, vớ lấy áo khoác rồi gấp gáp đi ra khỏi nhà. Ông Jeon lúc này còn đang xem truyền hình, thấy cậu vội vàng như vậy cũng không hỏi tới.
Jungkook đi ra tới đầu ngõ liền thấy một bóng người quen thuộc, hắn mặc quần bò, bên trên mặc áo phao chống lạnh vẫn đang áp điện thoại lên tai chờ cậu. Jungkook nhìn điện thoại, nãy giờ hắn vẫn còn chưa cúp máy.
"Thấy cậu rồi."
Taehyung vừa nhìn lại đã thấy cậu đang đi về phía mình.
"Cũng may cậu vẫn biết đường mặc áo khoác."
Jungkook nhìn hắn, tâm tư có chút gì đó lộn xộn chẳng rõ ràng vì vậy nên cứ im lặng, nhìn chằm chằm vào hắn.
"Sao vậy? Không định nói gì à? Âyyy mới không gặp có mấy ngày, lại làm mặt lạnh không quen biết nữa kìa. Buồn chết tôi."
Nghe hắn ai oán, cậu mới bật cười, đôi mắt long lanh đọng lại một chút nước nhìn hắn.
"Không phải, chỉ là quá bất ngờ nên mới.."
"Được rồi, tôi ở đây. Tôi ôm cậu một cái nhé?"
Taehyung đưa tay chỉnh sửa lại tóc của người nọ một chút, sau đó lại cúi thấp người, ôn nhu dò hỏi.
"Ừ." Jungkook gật đầu đón nhận cái ôm từ hắn, có trời mới biết cậu đã vui sướng đến nhường nào. Không ngờ Taehyung lại về đây đón năm mới cùng cậu, Jungkook nhớ đến dáng vẻ đứng chờ của hắn khi nãy, cậu lại càng kích động hơn. Lúc đó chỉ hận không thể ôm hắn ngay lập tức.
Taehyung ôm cậu một lúc, cảm giác đủ rồi mới buông ra. Sau đó quan sát xung quanh, thấy không có ai mới chầm chậm đặt lên gò má người đối diện một nụ hôn khẽ phớt ngang như chuồn chuồn lướt nước.
"Cậu...cậu vừa làm gì thế?"
Jungkook liên tiếp đón nhận nhiều hành động bất ngờ, đến chính cậu cũng không thể suy nghĩ được gì nữa. Taehyung..có phải vừa mới hôn cậu hay không? Hoặc chỉ là do cậu quá mong nhớ hắn mà sinh ra ảo giác?
"Hôn cậu. Còn muốn hôn môi, nhưng chưa tỏ tình nên chưa được phép hôn."
Taehyung đưa tay điểm vào chóp mũi của người đối diện, đuôi mắt cong lên mang đến cảm giác dịu dàng chưa từng có.
"Cậu không cần tỏ tình với tôi, tôi trực tiếp nói mình thích cậu. Vậy là được rồi. Kim Taehyung, tôi thích cậu, cậu làm bạn trai tôi nhé?"
Jungkook siết chặt tay, chất giọng trong treo vang lên giữa không gian tĩnh mịch. Hiện tại xung quanh toàn là bóng tối, cho nên hắn không thấy được gương mặt của cậu đã sớm đỏ bừng vì căng thẳng. Hiện tại là khoảng cách, nên hắn sẽ chẳng nghe được tiếng nhịp tim đập nhanh đến dồn dập của cậu.
"Đồ ngốc. Cậu thật sự không đợi được ngày tôi lên sóng truyền hình quốc gia tỏ tình cậu hả?"
"Truyền hình quốc gia?"
Taehyung gật đầu.
"Phải, nói cho cả nước biết cậu là người yêu của tôi."
Jungkook sửng sốt, Taehyung thật sự phải làm như vậy sao? Nhỡ đâu ba mẹ hắn không đồng ý, vậy thì biết làm thế nào?
"Đừng...tôi sợ.."
"Được rồi. Jungkook à, anh yêu em. Những thứ em không muốn, anh nhất định sẽ không làm. Vậy nhé? Giờ thì ngoan ngoãn cho anh hôn một cái, ngày mai anh phải về rồi."
Taehyung đặt tay lên vai cậu, cúi đầu nhìn vào đôi mắt xinh đẹp đầy kích động kia. Hắn biết được, Jungkook đã phải tích tụ bao nhiêu dũng cảm và kiên cường mới nói rằng cậu thích hắn, huống hồ đối với hắn, Jungkook nhỏ bé và đáng yêu như vậy, sao hắn lại nỡ để cậu gánh chịu những tổn thương không đáng có? Không, và vĩnh viễn là như thế.
Nhận được cái gật đầu đầy e dè của Jungkook, Taehyung mới tiến đến hôn lên đôi môi ngọt ngào của cậu. Cái hôn ban đầu tưởng chừng như cái phớt ngang thì Jungkook chủ động hé môi cho phép hắn tiến vào sâu hơn nữa. Dây dưa một lúc lâu, Jungkook không ngăn được mà bật ra những tiếng rên khe khẽ. Mà tất thảy những âm thanh ấy lại khiến Taehyung kích động hơn. Jungkook lần đầu hôn môi, không tránh được loại cảm giác mới mẻ và lạ lẫm nhưng đâu đó cậu lại rất thích. Không phải thích hôn môi, mà bởi vì người hôn cậu chính là người mà cậu thích và ngày đêm vẫn luôn mong chờ.
Lần đầu tiên hôn, kĩ thuật của Taehyung ban đầu vẫn còn chưa tốt nhưng rất nhanh sau đó liền thích ứng được. Môi Jungkook có hương vị của trái cây, vừa mềm mại lại ngòn ngọt. Taehyung trước giờ chưa từng có cảm giác kích động như vậy, nhưng hôm nay lại không cầm cự được mà khao khát muốn hôn cậu thật lâu. Vậy nhưng người nhỏ của hắn có vẻ đã không còn dưỡng khí, hắn mới quyến luyến mà dứt ra.
"Hôm nay đi vội, không mang quà Tết cho em. Xin lỗi."
Giọng nói của Taehyung thông thường đã trầm thấp khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo. Vậy mà ngay giây phút này, Jungkook lại thấy nó mang đầy tư vị ôn nhu và ấm áp, cậu lại càng thêm thích nó.
"Không cần những thứ đó. Em cần anh, anh vừa là năm mới, cũng vừa là quà."
Lúc này trên bầu trời tối tăm lần lượt xuất hiện từng vệt sáng kèm theo những âm thanh giòn giã và tiếng của hàng trăm người đang phấn khích hét lên. Thời khắc chuyển giao đã đến, Taehyung liền nắm chặt tay cậu, âm thầm ước nguyện.
"Cầu cho năm mới, Jungkook của anh được bình an!"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Vip