12. Cơ Hội
Chương 12: Cơ Hội
~ 3 tháng trôi qua ~
[Địa điểm: Rừng Hann]
Kể từ ngày đoàn quân Hann rời triều Sư Tử sau khi Seo Soojin từ chối bán rừng cho hoàng thượng, mọi chuyện vẫn diễn ra bình thường. Ngoài việc Soojin cho người đến đóng đô tại nơi giao tiếp giữa rừng Hann và triều Sư Tử phòng thờ có chuyện không hay xảy ra, thì người dân Hann vẫn sống cái cuộc sống yên bình vốn có của họ. Sáng sớm thì săn bắn, chăn nuôi, đêm đến lại cùng nhau hò ca nhảy múa xung quanh đóm lửa, già trẻ xum vầy.... Cuộc sống không đòi hỏi tường cao cửa rộng nhưng lại ấm cúng và yên bình vô cùng.
Soojin đứng đằng xa, chấp tay ra sau lưng trông lấy người dân của mình. Thanh niên trai tráng mới đi săn về đang khoe chiến tích của họ, đàn bà phụ nữ đang bình an cho con bú, xung quanh lại có những đứa trẻ thơ đang vui đùa đuổi lấy nhau. Là người cai trị khu rừng, nhìn dân mình đang sống một cuộc sống lành mạnh và hạnh phúc khiến Soojin đầy mãn nguyện. Cô mỉm cười một cái yên tâm...
Nhưng nụ cười đó sao ngắn ngủi.....
Soojin thở dài, bỏ đi. Cô bỏ tới nơi không có người, lúc này chỉ mình cô và hoa lá, cùng theo đó là một dòng nước đang chảy dọc bờ rừng. Soojin ngồi xuống tảng đá dưới đất, khuôn mặt buồn bã.
Đã 3 tháng trôi qua rồi, vậy mà Soojin vẫn không vứt bỏ được nổi dằn vặt đang càng lúc càng ăn sâu vào tâm trí cô. Đêm nào trước khi đi ngủ, Soojin cũng vắt tay lên trán, day dứt mãi những chuyện xảy ra về 3 tháng trước. Hình ảnh Shuhua đau đớn sau khi cô từ chối lời đề nghị của hoàng thượng cứ dày vặt trong tâm trí cô mãi, khiến mỗi khi nghĩ đến mà ruột đau như thắt. Soojin tự hỏi rằng liệu Shuhua có còn thương mình không? Có còn nhớ đến cô như cô nhớ đến cô ấy không? Hay bây giờ công chúa đã ghét cô rồi?
"Soojin...?"
Bất chợt bị tiếng gọi tên từ đằng sau đánh tan mọi suy nghĩ, Soojin quay lưng lại. Hoá ra là Song Yuqi, không biết nàng ấy đã có mặt ở đây từ lúc nào.
"Yuqi đấy à?" - Trông thấy nghĩa muội của mình, Soojin khẽ phì cười.
"Người làm gì ở đây?" - Yuqi hỏi, ngồi xuống bên cạnh Soojin.
"Ngắm cảnh thôi..." - Soojin trả lời, miệng nở một nụ cười buồn.
"..."
Trông thấy nụ cười đó, Yuqi không trả lời.
Đã 3 tháng trôi qua, Soojin vẫn đang cố che giấu nỗi buồn của mình đằng sau vẻ bề ngoài lạnh lùng và khí thế đó. Nhưng làm sao có thể qua mắt được Yuqi cơ chứ? Sống với Soojin đã lâu nên Yuqi biết rõ những lúc cô vui hay buồn...
Lần này thì Yuqi có thể nhận thấy được nổi dày vặt đang đè lên trên cổ người quản rừng mỗi ngày một nặng.
Mà người duy nhất trên đời có thể khiến Soojin như vậy chỉ có mỗi công chúa Shuhua mà thôi....
Nghĩ vậy, Yuqi khẽ cất giọng:
"Em nghĩ người nên đi gặp cô ấy..."
"Sao?"
Soojin nghe vậy khẽ giật mình, cứ ngỡ cái ý nghĩ tìm gặp Shuhua lần cuối trong đầu cô mấy ngày nay bị Yuqi vô tình đọc được.
Đoạn, Yuqi thở dài, mắt hướng về phía xa xăm...
"Em thấy người thật sự thương công chúa. Lúc đầu em cứ nghĩ thời gian sẽ giúp người quên được nàng ấy, nhưng dường như không phải vậy rồi..."
"Yuqi à..." - Soojin khẽ đáp.
"Em nghĩ người nên trốn đến triều Sư Tử gặp nàng ấy để giải quyết hết tâm tư phiền muộn suốt bao tháng qua. Em chắc chắn rằng người đang có rất nhiều điều muốn nói với nàng ấy..." - Người tóc nâu cất giọng nói trầm ấm - "Em thà vậy chứ nhìn người bao đêm thức khuya nghĩ về Shuhua, em cũng xót lắm..."
"..."
Soojin không nói gì, nhìn nét buồn trên khuôn mặt Yuqi mà trong lòng tự nhiên nhói lên một cái.
Suốt mấy năm nay sinh sống cùng nhau, chiến tranh cùng nhau,... Yuqi đã trở thành một phần cực kỳ quan trọng trong cuộc đời của Soojin và khu rừng Hann.
Gắn bó suốt nhiều năm trời nên Soojin coi Yuqi như người em ruột của mình vậy.
Đoạn, Soojin mỉm cười, đặt tay lên vai Yuqi mà nói:
"Ta hứa với em, đây là lần cuối ta đi gặp công chúa. Sau này sẽ không có chuyện đến triều Sư Tử nữa."
Yuqi nghe vậy, khẽ mỉm cười đáp lại.
Mặc dù cô không muốn Soojin đi đến đó chút nào, nhưng thà để cô ấy đi một lần rồi xong. Chứ suốt cả 3 tháng nay, nhìn Soojin đau buồn mỗi khi nghĩ đến Shuhua khiến tâm trạng Yuqi nặng trĩu.
"Ta sẽ xuất phát vào đầu tuần sau," - Đoạn, người quản rừng lên tiếng - "Em an tâm quản lý ở đây trong một thời gian chứ?"
"Vâng.." - Yuqi gật đầu - "Cũng được 3 rồi mà không có động tĩnh gì từ triều Sư Tử thì em nghĩ sẽ không sao cả. Với lại khi còn sống, cha của Jeon Soyeon đã từng rất tôn sùng rừng Hann nên chắc cô ta cũng nể phụ thân mình mà không nghĩ gì sai trái..."
"Ừm.." - Soojin gật gù.
Yuqi nói phải. Hoàng thượng triều Sư Tử sẽ không chỉ vì lí do săn bắn mà đi gây chiến với người dân rừng Hann. Soyeon biết rõ khu rừng này linh thiêng và quý hiếm đến cỡ nào, không phải muốn động tới là động được.
Nghĩ vậy, Soojin yên tâm hơn hẳn. Cô và Yuqi bắt đầu nói chuyện khác. Không ai biết rằng cuộc trò chuyện nãy giờ của mình đã lọt vào tai một người đàn ông đang đứng núp ở cái cây đằng sau.
Cái người đàn ông mà tướng quân Minnie đã thông đồng cùng khi họ còn ở triều Sư Tử 3 tháng về trước......
....
Sáng thứ 2 hôm đó, gà mới kịp gáy đúng 3 tiếng cũng là lúc Soojin dắt ngựa ra cổng rừng. Trên lưng ngựa lúc này là một vài món thức ăn cùng nước uống, đủ để phục vụ người quản rừng trong chuyến đi dài.
Tiễn theo Soojin chính là Song Yuqi và con báo đen, linh vật của khu rừng.
"Ta sẽ sớm quay trở lại," - Soojin ôm Yuqi, cất tiếng chào - "Mọi chuyện tại đây giao lại hết cho em"
"Người đi cẩn thận." - Yuqi mỉm cười.
Soojin gật đầu đáp lại rồi leo lên lưng ngựa, phi mã mà rời đi.
Cô đi thật xa, băng qua sông suối, rừng rậm để đến tới cái nơi gọi là vương triều Sư Tử...
~ 3 ngày sau ~
Lúc này là 11h đêm,
Con ngựa của Soojin đi chầm chậm rồi dừng hẳn lại.
Phía trước cô lúc này là kinh thành Sư Tử cao lớn với những bức tường chắn rộng bao la.
Soojin cột ngựa ở phía xa kinh thành rồi trùm nón đen lên mặt, bắt đầu tiến hành trốn vào bên trong. Vốn dĩ là một chiến binh tài giỏi, cộng với việc màn đêm đang bao trùm lấy mọi vật, nên việc lẻn vào trong kinh thành dường như không quá khó đối với Soojin.
...
[Phòng công chúa]
Lúc này đang ngồi chải tóc ở trước gương, công chúa Shuhua bỗng nghe tiến gõ công cốc trên cửa sổ khiến nàng giật mình, nhìn về phía cửa sổ với một vẻ mặt sợ hãi.
"Công chúa, là ta, Seo Soojin đây!"
Giọng nói khe khẽ phát ra từ phía ngoài cửa sổ.
Lúc này Shuhua như nửa tỉnh nửa mơ, cứ tưởng lâu nay do mình suy nghĩ về Soojin nhiều quá nên hoang tưởng bậy bạ. Tuy vậy, công chúa vẫn tiến đến mở cửa sổ, mong rằng điều mình vừa nghe là thật.
Kẹt.
Cánh cửa gổ mở ra, Seo Soojin buông hai tay đang giữ lấy mái thành, đẩy chân nhảy vào trong phòng.
"Áh!!"
Thấy thế, Shuhua bất ngờ la lên. Nhưng may mắn thay, Soojin đã vội đưa tay che lấy miệng công chúa trước khi tiếng la của cô ấy lọt vào tai lính canh phía ngoài.
"Shuhua à, là ta đây..." - Kéo nón để lộ khuôn mặt, Soojin cất giọng - "Là Seo Soojin đây!"
"Soojin......Soojin!!!"
Trông thấy Soojin, Shuhua khẽ thét lên rồi ôm chầm lấy người quản rừng, bật khóc nức nở.
"Ngoan nào, ngoan nào, có ta đây rồi..." - Một tay ôm hông Shuhua, tay kia Soojin đưa lên vuốt đầu công chúa.
Đoạn, Shuhua ôm lấy má Soojin, đôi mắt ướt đẫm vẫn chứa sự bàng hoàng.
"Là người, là người thật hay sao? Hay em chỉ đang nằm mơ?"
Soojin nghe vậy liền mỉm cười. Đoạn, người quản rừng cuối đầu trao cho Shuhua một nụ hôn nồng thắm.
Sự ngọt ngào. Sự ấm áp. Sự mềm mại của lưỡi. Đúng là Seo Soojin thật rồi!
Hôn nhau say đắm một hồi, Soojin dứt môi mình ra khỏi môi Shuhua, khuôn mặt bất ngờ chuyển từ hạnh phúc sang u sầu.
"Xin lỗi nàng, Shuhua ạ, vì chuyện 3 tháng trước, ta đã...ưm...."
Chưa kịp bộc lộ hết sự dày vặt suốt mấy tháng qua, Soojin bất ngờ bị nụ hôn của Shuhua làm kín miệng.
"Không, người không có lỗi, em hiểu mà..." - Shuhua nói, hơi thở trở nên gấp rút vì sự phấn khởi đang mỗi lúc một dâng lên trong lòng mình.
"Vậy nàng không giận ta chứ?" - Soojin hỏi, đôi mắt bộc lộ sự khao khát.
"Người điên à?" - Công chúa trả lời một cách âu yếm - "Em sẽ không bao giờ giận người!"
Nghe vậy, Soojin mỉm cười.
Hoá ra Shuhua không chỉ không hận cô vì chuyện 3 tháng trước, mà trông nét mặt của công chúa lúc này, Soojin biết rằng Shuhua đã nhớ cô rất nhiều.
Đoạn, Soojin lôi trong áo ra một sợi dây chuyền có gắn đá quý.
"Sợi dây này được làm từ một viên đá rất hiếm trong rừng của ta, để mỗi khi trông thấy nó, nàng sẽ nhớ đến ta...."
Soojin nhẹ nhàng đẩy mái tóc đen dài của Shuhua ra phía sau rồi vòng tay, đeo sợi dây chuyền ấy lên cổ công chúa. Giọng người quản rừng bắt đầu hạ xuống, nghe buồn rõ:
"Bởi vì sau này, ta sợ sẽ không có dịp gặp lại..."
"..."
Shuhua không nói gì, nhìn sợi dây chuyền trên cổ mình mà đôi mắt ẩn lệ.
Cô đủ thông minh để nhận thức được độ nguy hiểm sẽ xảy ra nếu Soyeon phát hiện Soojin và cô đang lén lút qua lại. Mặc dù không muốn tin rằng đây là đêm cuối cùng được ở cạnh Soojin, nhưng Shuhua thà cắn răng chấp nhận điều ấy còn hơn để chiến tranh xảy ra giữa chị gái và người thương của mình. Như thế hậu quả sẽ còn tồi tệ hơn gấp bội!
Lúc này, Shuhua đang ngồi tựa đầu lên vai Soojin ở tại giường. Cả hai đang tận dụng những giây phút bên nhau cuối cùng để trò chuyện.
Thời gian trôi qua. Soojin bỗng thở dài:
"Chỉ còn vài canh giờ nữa thôi là ta phải sắp xa nàng rồi..."
"Không! Người đừng đi sớm như vậy! Hãy ở lại bên em thêm một đêm nữa!" - Shuhua níu lấy cánh tay Soojin, phụng phịu.
"Nhưng Soyeon, ta không muốn cô ấy phát hiện...."
"Người yên tâm đi, hoàng thượng không có ở đây."
"Sao?"
Nghe thế, Soojin nhíu mày hỏi.
"Thế hoàng thượng đang ở đâu?"
"Cách đây 3 ngày, hoàng thượng đã cùng một đoàn quân rời khỏi triều, có cả tướng quân Minnie nữa..." - Shuhua nhẹ nhàng đáp - "Em có hỏi, họ bảo rằng họ đi thăm nhà nước bạn. Nhưng chả hiểu sao đi thăm lại mang theo nhiều lính giáp đến thế..."
"..."
Tự nhiên nghe Shuhua nói thế, tim Soojin bất ngờ đập nhanh. Phía sau gáy và sống lưng bắt đầu đổ mồ hôi như thể cảm nhận được điều gì đó không lành.
"Hoàng thượng.... hoàng thượng mang nhiều quân lắm à...?" - Soojin hỏi, giọng có chút run run.
"Vâng," - Shuhua gật đầu đáp - "Ai cũng trang bị búa kiếm đầy đủ, như thể sắp ra trận..."
"..."
Nghe đến đó, tim Soojin như ngừng đập. Cô đứng thẳng dậy, vội vã mặt lại áo choàng.
Thấy thái độ đó của Soojin, Shuhua lo lắng hỏi:
"C-có chuyện gì sao....?"
"Ta phải đi ngay..." - Đưa tay siết chặt lấy đôi vai công chúa, Soojin cất giọng chua xát - "Soyeon đang xâm hại rừng của ta..."
"C-cái gì?"
Shuhua trừng mắt, chưa kịp định hình lại thì Soojin đã phóng ra khỏi cửa sổ rồi vụt mất...
[to be continued]
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Vip