Chương 9: Chơi đùa
"Đừng đùa, tôi không hề chạm vào đại kị của cậu, vậy nên cậu sẽ không có lý do nào giết tôi cả."
Delphi cố gắng kìm nén sự sợ hãi trong lòng, đôi tay dính máu chầm chậm nâng lên, thuần thục vén nhẹ vài sợi tóc mai đang dính gương mặt, không chút nhân nhượng liền ngang nhiên đối diện trực tiếp với ánh nhìn dò xét của Idris từ phía xa.
Đương nhiên, sắc thái bình thản này cũng chỉ là một lớp mặt nạ giả tạo để cô đối phó với cậu ta, âm thầm khơi gợi lên cảm giác hứng thú, muốn vạch trần bộ mặt thật rằng cô rất khiếp sợ cậu dù chỉ là một giây, khiến cho cậu dâng lên cảm giác nhân từ mà tha chết cho cô lần này.
"Vợ đang cãi lại tôi, đó là một tội."
"Tôi chỉ là đang đòi lại công bằng cho mình, xin cậu đừng hiểu lầm."
Idris cười khẩy, hướng nhẹ đôi mắt đỏ ngầu nhìn chăm chăm vào gương mặt quật cường của người thiếu nữ, nét cười ngoan độc trên khóe môi càng thêm sâu. Dường như, cô vợ mới này của cậu không hề sợ chết như những gì cậu đã nghĩ, ngược lại còn rất biết cách trêu chọc tên điên bên trong cơ thể này, mời gọi rồi xoa dịu, thành công làm cậu quên đi mất mục đích ban đầu của mình.
Sống dở chết dở, Idris muốn biến cô thành một con rối ngoan ngoãn, yên phận nằm trong tủ kính, trở thành vật trưng bày như những 'tác phẩm nghệ thuật' được làm từ xương từ thịt mà trước đây cậu từng đoạt được.
"Nên nhớ, thân phận của vợ ở nơi này là một tù nhân thấp kém, mạng sống vợ thuộc về tôi, sống hay chết, là do tôi quyết định."
Trái với sự điên dại mà vừa rồi cậu đã bộc lộ cho Delphi nhìn thấy, giờ đây trong giọng nói kia chỉ còn sự bình thản đến lạ, ánh mắt và lời nói ngây ngô như một đứa trẻ làm nũng người mẹ của mình. Idris mỉm cười, khoái trí thu hết sự căm hận thông qua loạt biểu cảm mà Delphi dành cho cậu. Bất ngờ, sợ hãi, căm ghét đến tột cùng, không biểu cảm nào may mắn thoát khỏi con mắt của cậu ta.
Quả nhiên, lời nói vừa rồi đã thành công ngoáy sâu vào lòng tự trọng của một con dân đến từ đất nước 'thua cuộc' như cô.
Idris Miler, ngoài việc là một tên điên thực thụ thì cậu ta còn là một kẻ con thú hoang dại. Với chiêu trò thao túng tâm lý, cậu rất biết cách thỏa mãn người khác, sau đó lại âm thầm dụ dỗ con mồi vào tròng rồi mới bắt đầu nhào đến cắn xé.
Hoặc là đôi khi, cậu sẽ trực tiếp tấn công, mạt sát mục tiêu thông qua lời nói của mình, để họ lộ ra sơ hở nhất thời rồi mới thực hiện bước tiếp theo, thẳng tay giết chết tâm hồn lẫn cơ thể nạn nhân mà không hề cho họ một cơ hội chạy thoát.
Cầm con dao sắc nhọn trên tay, bộc lộ hết những ham muốn, thèm khát hạnh phúc nhỏ nhoi kia thay vì cần máu và xác người như một thú hoang tàn ác. Idris thay đổi mục tiêu, không một tiếng động nâng cao gót giày, hướng về phía Delphi đang cảnh giác, ôm vết thương trên cổ bất chấp lùi về sau.
Chỉ là... một thợ săn có thể dễ dàng buông tha cho con mồi của mình như vậy sao? Không, điều này sẽ không bao giờ xảy ra.
Cô càng tránh né, cậu càng phấn khích. Đùn đẩy cho đến khi sau lưng Delphi cảm nhận được tường lạnh toát, cũng là lúc cô nhận ra, mình đã không thể chạy thoát khỏi vòng vây của cậu ta nữa rồi!
"Đừng... giết tôi..."
"Vợ có biết điều này chưa?"
Kéo nhẹ đôi găng tay đã dính đẫm máu tanh thẳng thừng vứt sang một bên, tròng mắt của Idris lặng lẽ săm soi từng tấc da tấc thịt đang run rẩy vì sợ hãi nơi góc tường. Dẫu cho cô có trốn tránh cậu đến nhường nào, Idris cũng không có lấy một lần buông tha. Cúi người để khoảng cách của cả hai dính chặt vào nhau, hơi thở nóng ấm nam tính đầy ma mị kề sát bên tai cô, tay kia không ngoan liền lần mò lên chiếc cổ đang bị thương, xoa nhẹ theo vòng cung rồi đặt nó lại vào khoang miệng, khẽ khàng liếm láp chút chất lỏng tanh nồng kia.
"Nếu vợ nói chữ 'đừng' bất kỳ gã đàn ông nào, vợ sẽ càng khiến hắn có ham muốn chiếm lấy vợ nhiều hơn."
"Delphi Evans, bé cưng của tôi, em cũng không phải ngoại lệ đâu."
Nói xong, cánh tay trực tiếp áp vào gáy cô, đẩy gương mặt Delphi về phía trước, cùng với sự chứng kiến của hàng chục tên lính đứng xung quanh, đôi môi lành lạnh áp chế hôn lên môi cô.
Mùi vị tanh tưởi của máu tanh bay thoang thoảng trong khoang miệng của cả hai, Idris dường như rất tận hưởng khoảnh khắc này, càng bước càng lụy tình, chiếc lưỡi linh hoạt nay lại không chịu nghe lời chủ nhân nó, không ngừng điên cuồng quấn quýt lấy môi lưỡi của Delphi đang khó thở từng nhịp.
"D...ừng... lại!"
Hai mắt cô mở to nhìn gương mặt Idris phóng đại ở trước mặt mình, khó tin mà tiếp nhận tất cả. Thậm chí, cô còn có thể nghe loáng thoáng được cả hơi thở nặng nề của cậu, trái tim như thể đã lệch một nhịp lúc nào không hay. Ấy thế nhưng dù bị cậu ta cưỡng ép làm những chuyện đáng xấu hổ này, Delphi vẫn không dám dùng tay đẩy cậu ra khỏi người mình, vì cô biết, tên điên này không hề thích bất kỳ ai xen vào thú vui của cậu ta.
Nếu còn phản kháng, kết quả nhận lại sẽ là một cái chết không toàn thây!
"Dừng lại... xin cậu tha cho tôi..."
"Xin cậu... xin cậu..."
Hết cách, Delphi chỉ có thể hạ mình cầu xin cậu nhân từ mà buông tha cho cô. Đôi mắt xanh rêu đục ngầu vì bị hơi nước che phủ, dòng nước lạ lẫm không hiểu vì lí do gì lại chảy ra khỏi hốc mắt, thấm ướt cả một vùng da tái nhợt trên gương mặt xinh đẹp.
Vài phút trôi qua, cuối cùng Idris cũng chịu dứt khỏi đôi môi đã tràn ngập cảm giác tê dại của Delphi, nhẹ nhàng và ái muội, cậu từ tốn kéo ra vài sợi chỉ bạc khiến nó đứt quãng giữa không trung. Ngay lập tức, Delphi liền trở thành một kẻ tham lam, điên cuồng hít lấy hít để từng ngụm không khí ít ỏi từ bốn phía xung quanh, dù cho trên bờ môi vẫn chưa hề dứt cảm giác da thịt chạm vào nhau, cô cũng chỉ biết thầm cảm tạ trời đất đã cho mình sống sót sau cuộc chinh phạt của tên điên kia.
Thế nhưng thật không may, ngay giây phút mà Delphi nghĩ rằng mọi chuyện đã hoàn toàn kết thúc và cậu ta đã buông tha cho cô. Thì bất chợt, giọng nói ấy lại một lần nữa vang lên bên tai, như một lời phán quyết đến từ địa ngục, Idris tiếp tục trầm giọng ra lệnh cho cô:
"Vợ thật không ngoan, lại làm trái lời tôi mất rồi!?"
"Tôi đã nói như thế nào? Rằng vợ không được cầu xin bất kỳ ai cơ mà?"
Delphi trợn lớn mắt, khó tin nhìn về phía Idris đang vô cùng giận dữ khi thấy cô làm trái lệnh mà cậu ban ra. Thoáng thấy cậu bỗng dùng lực siết chặt con dao dính máu trong tay nhiều hơn, bất chợt cô nhận ra, nếu bây giờ mình không nhanh hành động để xoa dịu con quỷ trong lòng kẻ điên ấy, thì tính mạng này chắc chắn sẽ rất khó được giữ lại.
"Vợ không ngoan, thật đáng phạ..."
Không để cho Idris kịp nói xong, Delphi liền lao đến ôm chặt lấy cơ thể đang sắp phát điên của cậu ta vào lòng. Mặc kệ bản thân mình hiện tại đã bị thương đến mức nào hay nỗi đau có ra sao, cô nhanh chóng cúi đầu xuống, bối rối đặt lên môi cậu một nụ hôn khác, thành công chặn đứng câu nói tiếp theo mà Idris chuẩn bị bật thốt ra khỏi khoang miệng.
Còn cậu ta, dù biết rằng nụ hôn này cũng chỉ để xoa dịu cơn tức giận trong lòng thì cậu cũng không bằng lòng chịu khước từ nó, trái lại còn vô cùng tận hưởng mùi vị ngọt ngào mà cô mang lại cho mình, đồng đều nhắm mắt, thỏa mãn cảm thụ hết toàn bộ hơi ấm từ thân thể cô đang lan tỏa.
Ừm... xem như đây là lần đầu tiên cô chịu chủ động với cậu đi?
"Xin lỗi... nhất định tôi sẽ chú ý hơn..."
Lúc này, sau khi đã thành công vứt bỏ hoàn toàn hai nụ hôn 'ép buộc', cô gái mới chịu nâng mắt, mấp máy đôi môi của mình vài cái rồi mới dám lấy hết can đảm, ghé sát vào tai Idris thủ thỉ nói lời xin lỗi vụn vặt.
"Tôi xin lỗi..."
"Ngoan, vợ đã làm rất tốt rồi."
"Tôi rất hài lòng với biểu hiện này của vợ."
Idris híp nhẹ đôi mắt, mỉm cười hạnh phúc tựa như một đứa trẻ ngây thơ vừa được cho kẹo, tiếp tục ghé sát Delphi nói vài câu trêu đùa. Thế nhưng mấy ai biết được, đằng sau sau bộ mặt hoàn hảo đẹp tựa thiên sứ kia là sự tàn nhẫn gì chăng?
"Và để đáp lại sự chăm sóc chu đáo của vợ dành cho tôi, tôi sẽ cho vợ biết một bí mật."
Một bí mật mà tôi đã giấu kín suốt hàng chục năm qua.
"Idris Miler, tôi... đã 20 tuổi rồi."
"Đủ tuổi để cưới em về làm vợ rồi đấy, vợ à!?"
__________________
Bất ngờ chưa bà dà :>>>>
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Vip