Truyen2U.Vip - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 1: Ike và Komiya

Mở đầu:

Giờ là sáng ngày mùng 4 tháng 8, một ngày sau khi kỳ thi đặc biệt trên đảo hoang được hoàn thành. Học sinh sẽ có một kỳ nghỉ bảy ngày trên một chiếc du thuyền hạng sang từ hôm nay đến hết ngày 10 tháng 8. Nhà trường cũng hứa rằng sẽ không có bất kỳ bài kiểm tra đặc biệt nào như kỳ thi cung hoàng đạo được tổ chức vào năm ngoái.

Ở đây có hồ bơi, phòng gym, rạp chiếu phim, phòng hòa nhạc, phòng tắm chung, khu mua sắm, quán cà phê trên sân thượng, nhà hàng, và nhiều tiện ích giải trí khác nữa. Nói cách khác, chúng tôi có quyền tận hưởng tất cả chúng ngay từ hôm nay.

Vậy thì tôi đang làm gì vào ngày đầu tiên của kỳ nghỉ được mong đợi suốt mấy tháng qua?

Đó là một phòng cabin được Nhà trường sắp xếp từ trước, nơi 4 cậu nam sinh đang nằm dài thư giãn trên giường với mỗi người cầm cho mình là một chiếc điện thoại.

Không cần phải vội vàng ra ngoài chơi chỉ vì hôm nay là một ngày nghỉ. Đúng hơn, đây là thời điểm thích hợp nhất để tạm quên đi những cuộc vui bên ngoài và dành trọn thời gian cho việc nghỉ ngơi. Không giống như khi ngủ ở ký túc xá, những chiếc giường êm ái mang thương hiệu cao cấp nhất đang nhẹ nhàng ôm lấy cơ thể tôi. Nhất là ngay sau khi phải sống trong một túp lều trên một hòn đảo hoang khắc nghiệt, cảm giác bồng bềnh này còn tuyệt vời hơn nhiều. Hãy cứ để ngày đầu tiên trôi qua như vậy đã.

Dựa trên kết quả của kỳ thi đặc biệt trên đảo hoang, điểm các lớp trong tháng 8 đã được Nhà trường xác nhận và công bố.

Thông thường, điểm lớp sẽ được công bố vào ngày mùng 1 đầu mỗi tháng, nhưng thời điểm đầu tháng 8 trùng vào giữa kỳ thi đặc biệt, vì vậy việc thông báo điểm lớp đã được lùi lịch lại sau khi tính thêm cả điểm từ bài kiểm tra trên đảo.

Đối với học sinh của ngôi trường này, việc đầu tiên cần làm mỗi đầu tháng là kiểm tra điểm lớp của họ, cũng như xếp hạng cá nhân trên OOA. Điểm lớp ảnh hưởng trực tiếp lên điểm cá nhân, hay chính là số điểm chi tiêu mà học sinh được nhận thêm hàng tháng. Nếu có cho mình một lượng điểm cá nhân rủng rỉnh, kỳ nghỉ trên chiếc du thuyền này hẳn sẽ như đắm mình trong châu báu.

Điểm các lớp năm 2 vào tháng 8

Lớp A: 1206 điểm, lãnh đạo bởi Sakayanagi

Lớp B: 578 điểm, lãnh đạo bởi Ichinose

Lớp C: 571 điểm, lãnh đạo bởi Horikita

Lớp D: 551 điểm, lãnh đạo bởi Ryuuen

Kết quả là lớp chúng tôi dừng lại ở vị trí lớp C với một sự chênh lệch điểm nhỏ. Đây là một cơ hội để có thể leo lên lớp B ngay lập tức, nhưng tiếc rằng dường như việc này khó mà đạt được chỉ trong một bước được. Tuy nhiên, cũng không cần phải cảm thấy thất vọng, bước tiến này có thể được xem như một kết quả tốt.

300 điểm được chuyển riêng cho một lớp duy nhất đứng đầu kỳ thi trên đảo.

Một lần nữa cậu ta cho mọi người thấy được thứ sức mạnh áp đảo của mình. Kouenji đã từng bị bạn học trong lớp coi như là một gánh nặng, nhưng giờ thì những người xung quanh không có lựa chọn nào khác ngoài việc thay đổi quan điểm của họ. Nhưng tôi nghi ngờ về việc quan điểm đó sẽ tồn tại được bao lâu.

Ngoài số điểm lớp khổng lồ, chúng tôi nhận được thêm từ cậu ta một tấm thẻ bảo hiểm ghi 'Miễn hợp tác' cho đến khi tốt nghiệp. Nếu sự thật này được công khai, số lượng những người ngoan ngoãn chấp nhận cậu ta hẳn sẽ giảm xuống. Tuy nhiên, tôi lại nghĩ rằng điều này là khá tốt.

Nếu không có 300 điểm từ Kouenji, chúng tôi phải tiếp tục chiến đấu thêm một thời gian để tìm hiểu xem liệu lớp có thể thực sự bắt kịp với các lớp trên hay không. Nhưng nếu ba lớp xếp cạnh nhau với cái khoảng cách điểm như này sẽ cổ vũ rất nhiều về mặt tinh thần cho chúng tôi. Sau đó, lớp sẽ có thể tiến tới khả năng lần đầu được thăng lên lớp B, đồng thời hạn chế đối đầu trực tiếp với lớp của Sakayanagi và dần dần thu hẹp khoảng cách.

Hướng phát triển này cũng đúng với lớp của Ryuuen, vốn đã rơi xuống lớp D. Vì nhóm của cậu ta đã không giành được vị trí top 3 trong kỳ thi đặc biệt trên đảo, nên điểm lớp sẽ có chút chênh lệch, nhưng lớp của Ryuuen vẫn hoàn toàn có khả năng cạnh tranh sòng phẳng. Với việc chiêu mộ được Katsuragi sẽ giúp cải thiện vấn đề học lực thấp và tạo một cảm giác ổn định cho cả lớp. Hơn nữa Ryuuen cũng có một cuộc giao dịch nào đó với Sakayanagi. Vào thời điểm này, thật khó để đoán liệu đó có phải chỉ là thỏa thuận về điểm cá nhân, hay là cả về vấn đề điểm lớp hay một thứ gì đó mà tôi không hề mong đợi, nhưng nó có thể là một yếu tố sẽ gây ảnh hưởng lớn đến các trận chiến sau này. Có một vài thứ về lớp cậu ta mà tôi không đoán chắc được, nhưng số lượng không giảm mà sẽ còn tiếp tục tăng, nên có thể nói rằng lớp của Ryuuen mới là thế lực đáng ngại nhất lúc này, chỉ là họ đang tạm thời phải gắn mác lớp D. Thực tế thì một hạt bụi thôi cũng đáng phải lưu tâm.

Mặt khác, lớp của Ichinose đã được thăng hạng trở lại lớp B, thành tích không tệ nếu chỉ nhìn vào kết quả kỳ thi. Với sự gợi ý từ Sakayanagi, Sakayanagi và Ichinose đã tạo một mối quan hệ hợp tác và đều kiếm được điểm lớp. Nhưng họ sẽ không thể an tâm. Sự chênh lệch giữa lớp B và lớp D chỉ là một ít điểm. Bởi những hành vi ứng xử hàng ngày cũng ảnh hưởng đến điểm lớp, không có gì lạ nếu sau kỳ thi đặc biệt này, thứ hạng của 3 lớp sẽ lại có thay đổi vào ngày mùng 1 tháng 9 tới đây.

Tùy thuộc vào kết quả của bài kiểm tra trên đảo hoang, việc rơi xuống lớp D là hoàn toàn có khả năng, vậy nên sự lo lắng của Ichinose là hoàn toàn hợp lý. Không, cô ấy buộc phải lo lắng.

'Từ giờ cậu sẽ đối mặt với ngày càng nhiều những thời khắc quan trọng đấy, Ichinose.'

Trong thâm tâm, tôi gửi những lời đó đến cô ấy.

Trong tương lai, có vẻ như các kỳ thi quy mô tham gia trên cả 3 khối như kỳ thi trên đảo hoang sẽ không được tổ chức thường xuyên. Nếu vậy, kỳ thi đặc biệt tiếp theo sẽ là một cuộc chiến của riêng mỗi khối. Nếu lớp Ichinose bị hai lớp C, D dễ dàng áp đảo rồi tụt lại, tương lai của họ sẽ trở nên rất mịt mù. Nói cách khác, trận chiến tiếp theo có thể quyết định tương lai của lớp B. Tuy về điểm thì 3 lớp như đang ở trên 3 đoạn thẳng bằng nhau, nhưng thực tế tình hình thì là như vậy đấy.

Cuối cùng là lớp A do Sakayanagi dẫn đầu, người vẫn đang khiến cho những lớp dưới không dễ thu hẹp được khoảng cách. Lớp cô ấy có một sự ổn định xuất sắc, ngay cả trong bài kiểm tra trên đảo hoang này, Sakayanagi đã khéo léo xoay sở giành lấy vị trí top 3 chung cuộc, đồng thời tích lũy được thêm điểm lớp. Về cá nhân thì lớp A có rất nhiều học sinh xuất sắc, thêm vào là khả năng kiểm soát hoàn hảo của Sakayanagi, chiến thuật mà Sakayanagi sử dụng không quan trọng là công khai sòng phẳng hay mưu kế ngấm ngầm, cô ấy có thể linh hoạt sử dụng kết hợp cả hai. Có thể nói vị trí hiện tại của lớp A là bất di bất dịch, một vị thế phù hợp với tư cách của một lớp dẫn đầu. Thoạt nhìn sẽ thầy là không có cơ hội cho các lớp dưới, nhưng nếu 'lớp của Horikita' có được đà phát triển từ bây giờ trở đi, thì không phải là không thể bắt kịp. Đúng, không phải là không có cơ hội nào. Tất nhiên, để đạt được mục đích đó, thì cần phải lật đổ được lớp A, vốn vẫn luôn đứng trên cao một mình và tiến lên theo cách của riêng họ.

Con đường ngắn nhất là khiến cho Sakayanagi bị đuổi học, nhưng muốn loại bỏ một Sakayanagi có điểm bảo vệ là điều vô cùng khó khăn, thậm chí nếu cô ấy không có điểm bảo vệ thì cũng không dễ dàng chút nào. Trong trường hợp này, thay vì tấn công vào đầu não, lựa chọn khôn ngoan hơn là nghiền nát tay chân của đối phương. Như vậy cần phải loại bỏ nhiều hơn một hoặc hai người.

Nếu Kamuro, Hashimoto và Kitou vắng mặt hoặc không thể sử dụng được, Sakayanagi sẽ bị hạn chế về những gì cô có thể làm. Thông tin về Kitou có nhiều điểm chưa rõ ràng, nhưng có vẻ như về hai người còn lại, thì ít nhất là trong quá khứ, họ đều có những vấn đề của riêng mình.

Được rồi, và...

Tạm thời cứ tạm gác việc phân tích các lớp cho một lúc khác đã. Khi chính thức bước vào kỳ nghỉ hè, tất cả các khối lớp đều đã tạm ngừng việc ganh đua với nhau.

Từ bây giờ, học sinh có thể vui chơi thỏa thích, giống như những học sinh cao trung bình thường khác. Cho đến ngày hôm nọ, tôi đã cảm thấy có chút chán nản, nhưng với việc cập nhật điểm lớp của tháng 8, cùng với đó là một lượng điểm cá nhân được chuyển tới, tài khoản của tôi đã ngay lập tức trở nên có sức sống trở lại. Lớp chúng tôi đang có 571 điểm, tức là 57100 điểm cá nhân đã được chuyển cho mỗi người trong lớp. Trong kỳ thi đặc biệt này, tôi đã không thể cạnh tranh với những người đứng đầu để có thêm phần thưởng, vì vậy không có điểm thưởng cho tôi, nhưng như này vẫn là quá đủ. Sự tồn tại của điểm cá nhân là không thể thiếu khi muốn dành thời gian tận hưởng các dịch vụ và tiện ích trên chiếc du thuyền. Điều này là do hệ thống yêu cầu phải trả điểm cá nhân nếu muốn xem những bộ phim hoặc ăn những bữa ăn mình thích. Hồi năm ngoái, tất cả các tiện nghi trên tàu đều miễn phí, có vẻ những quy tắc về điểm chi tiêu đã ngày càng khắt khe hơn. Đương nhiên, nếu cứ nằm trong phòng thôi thì sẽ chả mất chút điểm nào cả, nhưng vậy thì không khác gì nằm nghỉ trong ký túc xá.

"Pyrone."

Một âm thanh có chút rợn gáy thoáng vang lên và màn hình điện thoại hiển thị một email được gửi đến.

Nội dung email thông báo rằng kết quả chi tiết của kỳ thi đặc biệt trên đảo hoang sẽ được công bố tại một khu vực nghỉ gần phòng gym trong hai ngày kể từ hôm nay. Có lẽ nhiều học sinh cũng sẽ quan tâm đến nó, vì lần trước mới chỉ có tên các nhóm top đầu và top cuối là được công bố. Tôi cũng muốn đi kiểm tra để có thể đưa ra những dự đoán cho tương lai. Tuy nhiên, gửi danh sách kết quả vào điện thoại của học sinh sẽ dễ dàng hơn nhưng Nhà trường lại không làm như vậy, phải chăng họ không muốn học sinh mang kết quả thi về nhà để có thể phân tích trong thời gian dài? Lúc này, Tsukishiro đã lùi về sau hậu trường.

Vì ông ta đã thực hiện việc can thiệp vào kỳ thi trước đó, đây có thể được coi là một biện pháp nhằm không để lại chứng cứ gì thêm.

Tôi cảm thấy muốn đi xem ngay nhưng có lẽ nên để một thời gian sau cho an toàn vì khả năng cao là bây giờ, học sinh sẽ đến rất đông.

Lần này thì lại tạm gác lại vấn đề kết quả bài kiểm tra, tôi nên giải quyết một chuyện khác trước đã. Cầm chiếc điện thoại trên tay, tôi gửi một tin nhắn cho Ichinose. Một tin nhắn đơn giản là hỏi xem liệu cô ấy có rảnh không nếu chúng tôi hẹn gặp nhau vào buổi tối sau ba ngày nữa. Tất nhiên, Ichinose sẽ dễ dàng hiểu được đây giống như một lời đáp lại lời tỏ tình đột ngột của cô ấy khi ở trên hòn đảo.

Có lẽ tôi nên gặp và trả lời cô ấy ngay lập tức, nhưng chỉ sau khi kỳ thi khắc nghiệt này kết thúc, tôi mới có thể có thời gian để phục hồi thể lực, sau đó là dành thời gian cho những người bạn thân của mình nữa. Xem ra cô ấy vẫn chưa đọc tin nhắn của tôi, tôi tạm thời tắt màn hình điện thoại.

Bây giờ, tôi quyết định hỏi ba thành viên cùng phòng tôi, Aoshi Miyamoto, Ryotaro Hondo và Akito Miyake, xem họ định sẽ làm gì.

"Này Hondo, về kết quả bài kiểm tra vừa được công bố, cậu định đi xem không?"

"Haiz... .Bỏ đi. Tớ thậm chí còn không thể lết đi được với cái thân thể tơi tả này. Giờ tớ chỉ muốn nằm trên giường thôi... ... "

Xem ra không chỉ mệt mỏi không thôi, mà cả cái giường cũng khiến bọn tôi mất hết động lực để ra ngoài vận động. Tất cả mọi người, kể cả tôi, đều bị cám dỗ bởi sự êm ái của chiếc giường này. Hondo, người tỏ ra hết sức kiệt quê, trả lời một cách yếu ớt trong khi quay sang trái, úp lưng lại về phía tôi.

"Cậu đã như vậy từ hôm qua đến giờ rồi đấy."

"Hôm qua tớ còn tưởng mình đang hấp hối rồi đấy, tớ rất muốn đi ăn nhưng thực sự thì không nuốt được gì."

Sau khi quay lưng lại, Hondo phủ một tấm chăn lên đầu rồi cuộn mình vào trong. Bây giờ cậu ta chỉ muốn nằm xuống và làm một giấc. Kỳ nghỉ trên du thuyền kéo dài trong tận một tuần. Đó là một quyết định khôn ngoan khi không vội vàng mà chờ đợi cho sức lực hồi phục trước đã.

"Miyake và Ayanokouji thì sao? Các cậu không quan tâm đến kết quả à?"

Akito hướng ánh mắt về phía Miyamoto trong khi nghịch điện thoại.

"Tớ không. Tớ cũng không muốn biết nhóm tớ xếp ở hạng bao nhiêu. Thành thật mà nói thì tớ nghĩ tránh được việc bị thôi học là ổn rồi. Giống như Hondo thôi, hôm nay tớ muốn dành cả ngày để thư giãn."

Không khó để tưởng tượng rằng Akito, người lập nhóm với cả Haruka và Airi, sẽ gặp rất nhiều khó khăn khi cậu ấy là chàng trai duy nhất trong nhóm. Tôi nghĩ cậu ấy bị stress tâm lý nhiều hơn là có vấn đề gì về sức khỏe.

"Miyake, cậu ở cùng nhóm với Sakura và Hasebe phải không?"

Miyamoto hỏi Akito trong khi đang ngồi trên giường.

"Là vậy đấy, cứ như thể bị kẹt trong bụi cây vậy."

"Không phải đó là thiên đường khi cậu được bao quanh bởi những cô gái sao? Nhóm của tớ là ba thằng đực rựa, hai tuần qua chỉ toàn nồng nặc mùi mồ hôi."

"Thiên đường gì chứ? Đó thực sự là địa ngục khi tớ luôn phải để tâm việc giữ ý. Nhóm của cậu chắc chắn sẽ thoải mái hơn, ở cùng hai cô gái khiến tớ thấy mình như một tên khốn nạn vậy."

Vì tình cảnh nhóm của hai người họ trái ngược nhau, nên thành ra mỗi người đều cố gắng phàn nàn trường hợp của người kia là 'thiên đường', còn của mình là 'địa ngục'. Thành thật mà nói, tôi chỉ định ngồi nghe mà không tham gia vào cuộc trò chuyện, nhưng với những kỳ thi kiểu này, tốt hơn hết là nên tham gia cùng với những người bạn thân của mình. Vì hai người họ nhất quyết từ chối quan điểm của người kia, Miyamoto hướng cuộc trò chuyện về chủ đề cũ, cậu ta quay sang tôi hỏi về chuyện kết quả kỳ thi.

Không giống như Hondo và Akito, thể lực của tôi bị hao hụt chủ yếu là bởi tôi bị khó ngủ khi đã quen với việc ngủ trên giường. Thể trạng của tôi đang không ở trạng thái tốt nhất, nhưng cũng không có vấn đề gì nếu phải di chuyển xung quanh con tàu. Tuy nhiên, tôi không cần phải vội vàng đi kiểm tra kết quả, ngay cả khi Akito không đi xem, thì các thành viên khác trong nhóm Ayanokouji có thể đến đó xem hộ tôi.

"Hôm nay tớ muốn sống chậm lại chút. Những học sinh khác đều quan tâm đến thứ hạng mà tớ thì không hợp với đám đông cho lắm."

"Don Don Don!"

Khi tôi cố gắng trở người như hai lần trước, nhiều tiếng đập cửa bất ngờ vang lên với âm lượng mạnh mẽ như thể đang có một tình huống khẩn cấp xảy ra. Akito vội vã bật dậy ra mở cửa, và xuất hiện sau cánh cửa là Ishizaki.

"Đi xem kết quả kỳ thi với tôi không!?"

Mọi người trong phòng đều kinh ngạc khi nghe cậu ta nói vậy trong khi cười tươi.

Akito quay lại nhìn tôi mà không biết nói gì.

"Không, tôi ... "

Ishizaki đi vào trong phòng và thấy tôi đang ngồi trên giường, cậu ta với lấy cánh tay của tôi và định kéo tôi đi cùng.

"Dù sao thì giờ cậu vẫn rảnh mà đúng không? Đi thôi nào?"

"Hai cậu...hai cậu quen nhau từ trước à?"

Người tỏ ra ngạc nhiên nhất trước tình huống này là Akito, một thành viên trong nhóm Ayanokouji đã chơi với tôi được một thời gian dài. Ishizaki của lớp đối thủ cũng có tiếng là một học sinh cá biệt, vì vậy không có gì lạ khi Akito tỏ ra đề phòng.

Ngoài Akito, hai người bạn cùng phòng tôi cũng sửng sốt trước sự xuất hiện của Ishizaki, biểu cảm của họ vẫn có phần hơi cứng nhắc.

"À thì, cũng có thể hiểu là như vậy."

Tôi không thể trả lời gì thêm, nhưng tôi không nghĩ như vậy là đủ để thuyết phục Akito.

Nụ cười của Ishizaki đầy chân thành, đến mức tôi quyết định nên từ chối khéo một chút.

"Xin lỗi nhưng hôm nay tớ có hơi mệt."

"Mệt á? Cậu thì mệt thế nào được. Đi thôi chứ?"

Ishizaki không hề có dấu hiệu từ bỏ, có vẻ cậu ta còn định kéo tôi đi mà không cần biết tôi cảm thấy thế nào.

"... Tớ hiểu rồi. Để tớ thay quần áo cái đã."

"Ồ, vậy thì tôi sẽ đợi cậu ở ngoài hành lang!"

Có lẽ cậu ta cảm thấy hài lòng khi đã thuyết phục được tôi đi cùng, Ishizaki đi ra khỏi phòng...

"Cậu ta thật là phiền phức, cậu hãy cẩn thận đấy, nếu có vấn đề gì, hãy nói cho tớ biết."

"Cảm ơn cậu, Akito. Nhưng, hmm, tớ thấy Ishizaki không phải là một kẻ xấu, nên sẽ không sao đâu."

"Tớ thì không có ấn tượng tốt về cậu ta cho lắm. Có khi là Ryuuen đang giật dây từ phía sau. Tốt hơn hết là cậu cứ nên cẩn thận. "

Từ khi nhập học đến giờ, Akito đã nhiều lần va chạm với đám tay chân do Ryuuen cầm đầu. Việc cậu ấy tỏ ra hoài nghi những người mà bản thân không hiểu rõ là điều khá tự nhiên.

Ishizaki không phải kiểu người có khả năng thương thuyết hay ngấm ngầm mưu kế. Tuy nhiên, nếu cậu ta đang bị giật dây từ đằng sau mà bản thân cậu ta cũng không nhận thức được, đó sẽ trở thành một sự tồn tại rắc rối. Nhưng khả năng đó khó mà có thể xảy ra bởi hiện tại thì không có kỳ thi đặc biệt nào đang được tổ chức cả.

Sau khi thay đồng phục, tôi khẽ giơ tay chào Akito rồi rời khỏi phòng. Có vẻ như chỉ có Ishizaki đang đợi ở ngoài hành lang, tôi không nhìn thấy bất kỳ học sinh nào khác.

"Đi thôi."

"Không cần phải gấp gáp vậy đâu."

"Tại sao vậy?"

"Không cần lo đâu, kết quả được công bố ở đó trong tận hai ngày cơ mà, để xem sau cũng được."

Ngay cả khi tôi giải thích như vậy, cậu ta vẫn có vẻ không hiểu cho lắm.

"Nhưng tôi muốn đi xem sớm. Kiểu như một bộ phim vừa mới ra ấy, tôi là kiểu người sẽ đến rạp xem ngay lập tức."

Không ngờ Ishizaki lại có một sở thích như vậy, cậu ta đang hào hứng kể cho tôi nghe về việc mình sẽ chạy đến rạp chiếu phim ngay trong ngày đầu công chiếu.

"Hôm trước, tôi vừa mới kiểm tra ngày công chiếu của bộ 'World Suppression 6' đấy."

Đây là lần đầu tiên tôi nghe về tên bộ phim này, cái tên làm tôi liên tưởng đến mấy nội dung kiểu đấm đá, súng đạn hay siêu năng lực. Hơn nữa, Series có 6 phần thì có lẽ là một kiệt tác lớn. Nhưng mà tên series nghe không được hấp dẫn cho lắm.

"Mà tôi cũng khá tò mò, không biết nhóm của Ryuuen-san xếp hạng bao nhiêu nhỉ?"

Có lẽ trong lớp Ishizaki không có nhiều bạn, nhưng tôi nghĩ cậu ta chắc cũng chẳng bận tâm gì nhiều khi mời tôi, một học sinh lớp khác đi chơi đâu.

"Vậy sao cậu không gọi Ryuuen đi cùng, hoặc là những người quan tâm về kết quả trong lớp mình?"

Một cách tự nhiên, tôi nối tiếp câu chuyện để thử tìm hiểu xem cậu ta có mục đích gì khác không.

"Anh ấy sẽ gọi tôi khi cần. Không nhất thiết phải gọi tôi ngay lúc này."

"Hiểu rồi."

"Vậy à, còn về những người khác thì họ đều muốn nghỉ ngơi vì đã quá mệt mỏi với cái hòn đảo hoang đó."

Tức là có rất nhiều học sinh muốn nghỉ ngơi ngay bây giờ, giống như Akito.

"Cậu nhìn vẫn ổn nhỉ, Ishizaki. Cậu có cảm thấy mệt không?"

"Tôi á? Tôi ngủ cái là hết mệt ngay đấy mà."

"Thật à?"

Câu trả lời đơn giản một cách đáng ngạc nhiên, nhưng lại rất dễ hiểu. Có lẽ cậu ta không phải kiểu có thần kinh vận động đặc biệt cao, mà cậu ta có khả năng phục hồi tốt hơn những người khác. Xem ra việc Ishizaki đến gọi tôi ra ngoài ngày hôm nay là kết quả của một phương pháp loại trừ, nhưng vậy cũng không phải là tệ.

"Tôi thấy Ayanokouji rất dễ nói chuyện."

"... Vậy à?"

Tôi thấy có chút ngạc nhiên vì tôi biết mình không thực sự giỏi giao tiếp.

"Nói chuyện với cậu dễ hơn nhiều khi so với cái tên Kaneda kỳ quặc đó."

Tôi không quen Kaneda, nhưng bằng cách nào đó, Ishizaki đã dùng cậu ta như một đối tượng thích hợp để so sánh với tôi. Trên đường đi, chúng tôi có đi ngang qua một cửa hàng.

"U..ohh, họ đang bán cờ các nước này!"

Ishizaki với đôi mắt sáng rực, hào hứng đi chọn mua những lá quốc kỳ từ khắp nơi trên thế giới tại cửa hàng. Khi tôi còn đang đứng ngơ ra, Ishizaki vừa đáp vừa dùng ngón trỏ xoa xoa mũi của mình.

"Chuyện là trước đây, khi lần đầu tiên tôi đến phòng của Albert, tôi thấy cậu ta có một bộ sưu tập cờ. Chúng rất là ấn tượng nên tôi cũng cảm thấy có hứng thú muốn sưu tập một bộ như vậy."

Mỗi người có một sở thích riêng, nhưng nó cũng có thể truyền cảm hứng cho người khác nữa nhỉ. Vậy là hai người họ có một sở thích chung là sưu tầm quốc kỳ, một sở thích khá là hiếm gặp.

"Tớ không biết nhiều lắm về Albert, nhưng cậu ấy có vẻ là một chàng trai tốt."

"Ồ, đúng vậy. Bọn tôi đã có khá nhiều xô xát hồi mới nhập học, nhưng bây giờ thì cậu ta cũng là người bạn thân nhất của tôi."

Chắc chắn tôi đã thấy Ishizaki và Albert thường hay đi cùng nhau.

"Vậy là việc kết bạn của cậu cũng khá thuận lợi đó nhỉ."

Tôi thực sự ấn tượng khi nghe câu chuyện của Ishizaki và nói như vậy, nhưng khuôn mặt của Ishizaki, người đang đi bên cạnh tôi, lại có chút cứng lại.

"Không phải vậy đâu. Tôi không phải là người có tiếng tốt trong lớp."

"Có phải là vì cậu đang ở dưới trướng của Ryuuen?"

"Tôi cũng không biết nữa, tôi về dưới trướng của Ryuuen-san từ ngay sau khi vào trường, nhưng sau lần 'giao lưu' với cậu trên sân thượng, tôi phải mang tiếng là người đánh bại Ryuuen-san và giành lại lớp học từ tay anh ấy. Từ đó tôi đã có thể chơi nhiều hơn với những bạn học mà trước đó còn chẳng hề thân thiết."

Ishizaki nói đến đó và nghẹn lời. Chắc chắn vị trí của Ishizaki trong lớp là rất phức tạp. Không ít học sinh đã hi vọng có thể lật đổ Ryuuen, và cảm ơn Ishizaki. Tuy nhiên, nếu cậu ta lại quay trở làm tay chân dưới quyền Ryuuen, việc họ cảm thấy khó chịu là không thể tránh khỏi.

"Tớ có lẽ là một phần nguyên nhân của việc này."

"Oh, tôi vừa lỡ nói vài thứ không hay nhỉ. Cậu không cần chịu trách nhiệm về bất cứ điều gì đâu, Ayanokouji. Từ đầu thì đó đã là cuộc chiến mà chúng tôi tự bày ra. Đúng là có mất đi nhiều người bạn, nhưng thay vào đó, số ít còn lại đều là những người bạn rất tốt. Vậy nên đừng lo lắng về chuyện đó. "

Ishizaki cười với tôi một cách mạnh mẽ. Tuy nhiên, tiếng cười đó vừa có phần mong manh, vừa có chút lo lắng.

"Cậu đừng cố giải quyết vấn đề của lớp một mình."

"Tôi biết. Tôi sẽ giải quyết vấn đề của lớp cùng với các bạn trong lớp nữa. Và cả Ryuuen-san cũng sẽ chuẩn bị sẵn sàng cho sự trở lại của lớp học."

Ishizaki tin vào điều đó và cố gắng với tất cả khả năng của mình.

Phần 1:

"Oh, ở đây nhiều người thật."

Chắc chắn rồi, khu vực nghỉ gần phòng gym, nơi công bố kết quả kỳ thi hiện rất đông học sinh. Bên cạnh chiếc màn hình được lắp đặt có hai người lớn có vẻ là người của Tsukishiro đang đứng canh, cùng với một tấm biển cảnh báo lớn 'Nghiêm cấm chụp hình', và các học sinh đến xem đều bị giám sát chặt chẽ. Xếp hạng và điểm số, danh sách thành viên các nhóm được hiển thị lần lượt trên màn hình và chúng đang tự động cuộn xuống. Hiện tại thì là thông tin của các nhóm xếp hạng từ 30 đến 28 đang được hiển thị.

"Hửm...?"

Đột nhiên, một cảm giác kỳ lạ xuất hiện, chạy dọc toàn thân tôi. Là sao nhỉ? Tôi không biết lý do tại sao, nhưng trong lòng cảm thấy có gì đó khó chịu khó tả.

"Thế này thì muốn xem chi tiết là phải đợi à? Tôi không thể tập trung theo dõi với cái kiểu công bố này được."

Ishizaki cảm thấy mất kiên nhẫn khi nhìn vào màn hình và lẩm bẩm một cách khó chịu.

"Đành chịu thôi. Có rất nhiều người muốn biết kết quả chi tiết của kỳ thi mà."

Ishizaki, người tỏ ra không hài lòng, đành quyết định đứng một chỗ rồi dán mắt vào cái màn hình công bố.

Mặc dù ấn tượng về cậu ta là một học sinh hướng bạo lực, tuy vậy cậu ta không thể cứ lấn tới bằng cách đẩy các senpai của mình ra được.

Đúng vậy. Vấn đề là mặc dù đó là một cái màn hình cuộn tự động, nhưng cũng có một khu vực được thiết lập để học sinh có thể trực tiếp thao tác và kiểm tra kết quả của bất kỳ thứ hạng nào. Một trong số những học sinh năm ba vừa đợi được đến lượt của mình, người này đưa tay ra và bắt đầu thao tác.

Vậy nên chưa chắc sẽ thấy ngay được kết quả mà Ishizaki muốn xem.

"Cậu định đợi xem cùng tôi không?"

Dù chúng tôi có đợi thì cũng phải một lúc nữa mới đến lượt.

"Tớ khá tò mò, nhưng cũng không định cố phải đợi. Để xem sau cũng được."

Đó là những gì tôi đã nói với cậu ta khi nãy... tôi hi vọng là cậu ta sẽ hiểu điều đó.

"Mà này, cậu có nhận thấy điều gì kỳ lạ không?"

"Đâu? Đâu?"

Ishizaki cố gắng nhìn ra xung quanh nhưng dường như cậu ta không nhận thấy gì cả. Bầu không khí kỳ lạ này. Số lượng những ánh nhìn hướng vào chúng tôi, đây không phải ảo tưởng do bị stress tâm lý.

Cậu ta không nhận ra không phải vì anh bạn Ishizaki đang đứng cạnh tôi đơn giản là một gã khù khờ, đó là vì không phải là Ishizaki hay bất cứ học sinh nào khác, những ánh nhìn đó đều chỉ hướng vào tôi. Mọi động thái của tôi đều đang bị theo dõi với ý định rõ ràng mà không hề che giấu. Tất cả những người đang xem kết quả ở đây có một điểm chung, đó đều là học sinh của năm ba. Tôi chưa biết chi tiết, nhưng chắc chắn Nagumo có liên quan đến việc này. Vào ngày cuối của kỳ thi trên đảo, tôi đã từ chối việc đấu với Nagumo khi anh ta tìm đến chỗ tôi và vô tình khiến kế hoạch của năm ba bị trì hoãn, vậy là những động thái đáp trả sẽ bắt đầu từ hôm nay?

"Có chuyện gì vậy?"

Có lẽ việc tôi tập trung suy nghĩ đã khiến Ishizaki lo lắng.

"Không, không có gì đâu. Có vẻ còn lâu nữa thì những học sinh khác mới xem xong, chúng ta nên quay lại sau vậy."

"Ohh, hợp lý."

Tôi đã đoán trước rằng sẽ có chuyện gì đó xảy ra, nhưng như này thì hơi rắc rối. Sẽ dễ dàng hơn cho Nagumo nếu anh ta muốn can thiệp trực tiếp hoặc thiết lập một tình huống nào đó. Từ đầu tôi đã không thích việc Nagumo chú ý đến tôi, xem ra việc tôi đấm Nagumo đã khiến anh ta càng nhắm vào tôi hơn nữa.

"Này, cậu vẫn chưa ăn trưa đúng không? Chúng ta cùng đi ăn không."

"Ohh? À, ừ, tôi vẫn chưa ăn ..."

Có vẻ như các học sinh năm ba đang nhìn theo khi chúng tôi bắt đầu rời đi. Thậm chí có người vừa mới đảo mắt lườm tôi.

Chẳng dễ chịu gì khi cứ bị nhìn ngó liên tục.

"Mà, tôi không phải kiểu tế nhị đâu, có khi là thô lỗ đấy. Cậu không ghét việc đi ăn với tôi à?"

"Không. Tớ chỉ nghĩ nó không liên quan gì lắm."

Tôi không nghĩ Ishizaki có thể bị liên lụy chỉ bởi cậu ta đã cùng tôi tới đây, nhưng có thực sự ổn không nếu tôi để cậu ta đi một mình lúc này?

"Cậu thực sự thấy điều đó là không quan trọng à?"

"Ừm, đúng vậy."

Tạm thời thì cứ tạm quên chuyện với năm ba đi đã.

"Mà tôi đi ăn cùng cậu thì có ổn không đấy?"

"Không sao đâu, nếu chỉ là đi ăn thôi thì không vấn đề?"

Không thể phủ nhận rằng tôi cảm thấy có chút áp lực, nhưng tôi cũng không cảm thấy tồi tệ chút nào. Chỉ là tôi không thể không có chút bối rối khi Ishizaki đối xử với tôi như một người bạn.

"Trước đây tôi đã từng nói với cậu rồi, nhưng tôi mời cậu đi chơi như này không phải vì tôi muốn kéo cậu về lớp của tôi đâu. Tôi chỉ muốn nói chuyện với cậu như một người bạn thôi."

Ishizaki không ngần ngại nói những lời như vậy. Nhưng khi tôi quay sang nhìn cậu ta, tôi biết những lời đó là thật lòng.

"... Có lẽ tôi có hơi phiền phức nhỉ?"

"Không phải vậy đâu."

"Đúng vậy đấy!"

Ishizaki có vẻ nghi ngờ hành động của mình là ích kỉ trong phút chốc, nhưng ngay lập tức cậu ta lại cười to. Tôi biết tính cách của Ishizaki là như vậy. Và tôi không cảm thấy khó chịu chút nào khi đi cùng Ishizaki.

Lúc hai chúng tôi bắt đầu rời khỏi khu vực công bố kết quả, chúng tôi nghe thấy những tiếng bước chân chạy lại từ phía sau lưng mình.

"Ayanokouji-senpai!"

Chủ nhân của những bước chân đó chính là Nanase, người đã đi cùng tôi suốt nửa đầu kỳ thi trên đảo.

"Các senpai cũng đến xem kết quả bài kiểm tra ạ?"

"Ừ, nhưng bọn anh đã quyết định bỏ cuộc vì không thể đợi được."

"Vậy ạ. Đúng là hiện đang có rất đông các senpai năm ba đang sử dụng màn hình, xem ra phải một lúc nữa bọn em mới có thể thoải mái kiểm tra."

Xem ra Nanase cũng muốn biết chi tiết về kết quả kỳ thi, nhưng em ấy đã từ bỏ giống như chúng tôi. Mặt khác, Ishizaki đang theo dõi cuộc trò chuyện giữa tôi và Nanase với một biểu cảm kỳ lạ. Hay là Ishizaki cũng có quen biết với Nanase?

"Oh, Ayanokouji. Cậu quen được một cô gái dễ thương như vậy từ khi nào thế."

"À thì có khá nhiều chuyện đã xảy ra."

Kể lại tất cả từ đầu sẽ rất rắc rối nên tôi chỉ có thể trả lời chung chung như vậy.

"Oh, đừng nói với tôi là cậu đang hẹn hò với một kouhai ... mà không định nói cho tôi biết đấy nhé?"

Thật bất ngờ là cậu ta lại quy cho tôi như vậy, tôi tưởng Ishizaki không quan tâm lắm về chủ đề yêu đương nam nữ, nhưng hóa ra không phải vậy.

"Thế em có phải bạn gái cậu ta không?"

"Không ạ, khi em nhìn thấy Ayanokouji-senpai, em chỉ muốn tới nói chuyện với anh ấy chút thôi."

Đôi mắt của Nanase nhìn thẳng vào chúng tôi và trả lời với không chút do dự.

"Em xin lỗi vì đã làm phiền hai senpai!"

Nói rồi Nanase chạy đi mất ngay sau khi trò chuyện với chúng tôi được vài câu, có lẽ em ấy đang có việc bận ở một chỗ khác. Tôi không nghĩ khu vực hành lang bên trong con tàu là một nơi tốt để chạy, nhưng chắc em ấy sẽ không sao đâu.

"Em ấy đúng là một cô gái dễ thương, mà chỗ đó cũng rất 'trưởng thành' nữa."

Hmm, tôi sẽ coi như chưa nghe thấy cậu ta nói gì.

"Vậy là không phải hai người đang hẹn hò à?"

"Không, tớ không có hẹn hò với em ấy."

Nếu để cậu ta hiểu nhầm rồi phát tán mấy lời đồn thì phiền lắm. Vậy nên một lần nữa, tôi kiên quyết phủ nhận điều đó với Ishizaki.

Phần 2:

Khi trở về phòng sau khi vừa đi ăn với Ishizaki, tôi thấy Ike đang đứng trước cửa phòng tôi. Cậu ta đang bồn chồn nhìn vào màn hình chiếc điện thoại của mình, nhưng khi cậu ta ngẩng đầu lên và nhìn ra xung quanh, ánh mắt của chúng tôi đã chạm nhau.

"Oh cậu đây rồi, Ayanokouji! Thật tốt quá, tớ đợi cậu mãi!"

Thật ngạc nhiên là Ike đang đợi tôi, cậu ta cần gì ở tôi nhỉ?

"Thật ra thì, tớ đang nghĩ đến việc đi gặp Komiya, cậu đi cùng không?"

"Cả tớ nữa á?"

Ike tiến lại gần và nói nhỏ với tôi, vậy nên tôi khẽ nghiêng đầu để lắng nghe cậu ta.

"À thì ... tớ có hơi khó xử khi đi gặp cậu ta một mình."

"Tại sao vậy?"

"Tại sao á ... Chuyện là tớ ... tớ đang hẹn hò với Shinohara. Trên đường trở về tàu sau khi kỳ thi kết thúc, có một lúc bọn tớ đã ở một mình, và ở đó ..."

Có vẻ như cậu ta đã thú nhận tình cảm của mình và nhận được một lời đồng ý từ Shinohara. Tôi nghĩ rằng mối quan hệ giữa hai người họ có thể sẽ tiến triển, nhưng nó đã vượt quá sự mong đợi của tôi.

"Vậy thì, chúc mừng cậu."

Khi tôi chúc mừng Ike, cậu ta lại có vẻ xấu hổ và lảng tránh ánh nhìn của tôi.

"Oh, cảm ơn cậu. Nhưng ... nếu tớ nhìn theo góc nhìn của Komiya, tớ nghĩ mình đã làm thứ gì đó điên rồ!"

"Tớ thì không cho là vậy đâu."

"Không, thế là không công bằng. Cứ như là tớ vừa lén hái trộm hoa ấy."

Đúng là trong bài kiểm tra đặc biệt trên đảo, Komiya đã bị thương và phải sớm bỏ cuộc. Nhưng Ike cũng có quyền nói ra tình cảm của mình với bất cứ ai, nên không thể nói là lén hái trộm được. Và Komiya cũng đã lên kế hoạch để tỏ tình với Shinohara trong kỳ thi này từ trước rồi.

"Tớ thực sự đã nghĩ mình sẽ làm điều đó sau khi đợi Komiya bình phục. Nhưng tớ lại cảm thấy rất nhẹ nhõm vì kỳ thi trên đảo đã kết thúc, và lúc đó tớ là người duy nhất đang ở bên cạnh Shinohara ... và tớ cảm thấy mình không muốn để ngỏ cơ hội với Komiya..."

Vậy là cậu ta đã vô tình thổ lộ, tất nhiên là có nguy cơ bị từ chối. Trong trường hợp Ike bị từ chối thật, và sau đó Komiya hẹn hò với Shinohara, mối quan hệ của cậu ta với Shinohara trong tương lai sẽ trở nên rất khó xử, có thể hiểu có một giao kèo ngầm giữa hai anh bạn này, và Ike đã vi phạm trước.

"Đó là lý do tại sao tớ nghĩ mình phải báo lại với anh chàng Komiya đó trước. Nếu cậu ta cũng luôn định tỏ tình với Shinohara, chuyện sẽ không phải là quá khó hiểu đúng không?"

"Nếu cậu không chủ động tỏ tình trước, Shinohara đã có thể đến với Komiya."

"Ư...! Tại sao vậy ...? "

Ike có vẻ đang bị dao động và phân vân không biết có nên đi nói với Komiya hay không.

"Thế cậu đã chuẩn bị để ăn vài cú tẩn chưa?"

"Hả? Tớ có thể bị tẩn á?"

"Tại sao lại không chứ, khi cô gái mình thích bị một người khác 'hái trộm' mất?"

"...Ư..ư.."

Tôi có thể thấy Ike đã sợ hãi như thế nào khi cậu ta tưởng tượng đến thảm cảnh đó. Komiya không phải là một nam sinh to cao như Sudou, nhưng cậu ta cũng tập luyện bóng rổ mỗi ngày. Mặt khác, Ike thì lại khá nhỏ con, có thể dễ dàng thấy được sự chênh lệch thể chất giữa hai người họ.

"Mà hiện tại thì Komiya đang bị thương ở chân nên sẽ không đứng vững được, chắc sẽ không đau lắm đâu."

"Đó...đó không phải vấn đề ... Tớ sẽ chuẩn bị đón nhận nó."

Xem ra Ike đã quyết tâm ở một mức độ nào đó rồi, vậy nên tôi cũng không có lý do gì để phản đối cậu ta. Tôi cũng khá tò mò về tai nạn của nhóm Komiya, đi cùng Ike sẽ là một cơ hội tốt để tìm hiểu thêm.

"Nếu tớ không nhầm thì Komiya vẫn đang được chăm sóc ở phòng y tế."

"Với chấn thương cỡ đó, sẽ rất khó khăn cho cậu ta nếu nghỉ ở phòng như chúng ta."

Không ngạc nhiên nếu Komiya phải dành hầu hết kỳ nghỉ của mình ở trong phòng y tế.

Tôi cùng Ike đi đến trước cửa phòng y tế. Ike hít sâu một hơi và cố bình tĩnh lại.

Tôi cũng không việc gì phải vội, nhưng khi tôi đang im lặng đợi Ike chuẩn bị tinh thần, chúng tôi nghe thấy một tiếng cười lớn phát ra từ trong phòng.

"Cái gì thế?"

Ngạc nhiên trước âm thanh bất ngờ, Ike mở cửa và bước vào phòng y tế với một tâm lý sẵn sàng. Chúng tôi thấy Komiya đang tựa lưng trên chiếc giường bệnh đã được gấp lên cao, cùng với vài người bạn cùng lớp cậu ta, bao gồm cả Ryuuen, đang ngồi ở xung quanh. Đó là Albert, Kaneda, Kondo và Yamawaki. Trước sự xuất hiện của hai học sinh lớp khác, Ryuuen đứng lên mà không hề liếc nhìn lại.

"Đã làm phiền mày rồi, Komiya."

Ngay sau khi cuộc trò chuyện kết thúc, Ryuuen rời phòng y tế cùng với hội của mình. Tôi nhìn thoáng qua Ryuuen, nhưng cậu ta thậm chí còn không để tâm.

"Tớ vẫn thấy sợ tên Ryuuen đó... Cậu ta đến đây làm gì?"

Mặt khác, Ike lẩm bẩm trong khi không thể nhìn thẳng vào Ryuuen. Komiya nghe thấy Ike nói vậy, cậu ta khẽ gật đầu rồi giải thích với chúng tôi bằng những suy nghĩ của mình.

"Chà, nghe có vẻ khó tin nhưng như hai cậu thấy, đó giống như là một sự quan tâm với các bạn cùng lớp vậy."

Trên chiếc bàn nhỏ gần đầu giường là những cơ man bánh kẹo và nước trái cây.

"Hả, quan tâm á ... Tôi thì không nghĩ là như vậy."

Komiya đồng ý với Ike, người vừa nói rằng mình cảm thấy khó hiểu.

"Đúng là không thể tưởng tượng nổi nếu chuyện này xảy ra vào khoảng thời gian này năm ngoái."

Komiya khẽ cười và nhớ lại một năm trước.

"Nhưng Ryuuen-san đã thay đổi một chút. Kiểu như trở nên chu đáo hơn..."

Komiya vui vẻ nói, mặc dù cậu ta đang cảm thấy khá bối rối. Ryuuen đã lên nắm quyền kiểm soát lớp học ngay sau khi vào trường và áp dụng sự cai trị độc tài với mọi người một cách không thương tiếc. Trong lòng các bạn cùng lớp lúc đó, hầu hết bọn họ đều muốn hạ bệ cậu ta.

"Nếu là với Ryuuen-san bây giờ, tôi nghĩ lớp sẽ tiếp tục đi theo anh ấy với không chút phàn nàn."

"Đi theo Ryuuen á? ... Tôi không hiểu nổi."

Ike không theo kịp những gì Komiya nói, cậu ta nghiêng người tưởng chừng như sắp ngã.

"Mà này Ike, Ayanokouji, hai cậu đừng đứng đó nữa, mau ngồi xuống ghế đi."

Komiya vui vẻ chào đón bọn tôi, những người từ lớp khác và thúc giục bọn tôi ngồi xuống. Chúng tôi đón nhận lời đề nghị đó và cùng ngồi xuống ghế.

"Trông cậu khá ổn nhỉ."

Tôi kiểm tra tình trạng của Komiya trong khi nhìn vào cái chân đang được bó bột.

"Như cậu thấy đấy, trừ chân của tôi ra thì mọi thứ đều ổn. Nhưng thật chán quá khi thấy mọi người đang đi chơi vui vẻ ngoài kia, tôi chỉ mong được nhanh chóng xuất viện."

"Khi nào thì cậu được phép ra ngoài?"

"Tôi đang đợi bác sĩ cho phép sử dụng cặp nạng."

Mặc dù Ike và Komiya là tình địch, nhưng hai người họ lại trò chuyện trôi chảy một cách đáng ngạc nhiên. Tôi cảm thấy sự tồn tại của mình có hơi thừa.

"Chỉ là... tôi hơi lo lắng."

"Lo lắng? Có chuyện gì vậy?"

Ike ngồi ở phía đối diện, đặt tay lên phần tựa lưng của chiếc ghế và hỏi Komiya.

"Ryuuen-san không chấp nhận chuyện này, có vẻ như anh ấy định tìm ra ai là người đã đẩy tôi xuống. Anh ấy đã hỏi tôi rất nhiều thứ xem tôi có nhớ ra được gì không. Nhưng giống như lần tôi kể lại với Ayanokouji, tôi không nhớ gì về việc mình bị ai đó tấn công cả."

Vậy là cậu ta không nhớ ra được gì thêm kể từ lần đó. Lớp của Ryuuen đang tiến bộ từng ngày, đã đến lúc nên tập trung vào cuộc chiến của năm hai và đặt mục tiêu tiến tới lớp A. Tất nhiên, lớp chúng tôi cũng vậy, không nên quá để tâm vào tai nạn lần này.

Nếu là Amasawa hoặc một học sinh White Room khác, hay Tsukishiro và tay chân của ông ta, không có gì đảm bảo Ryuuen sẽ an toàn.

"Tôi e là Ryuuen-san sẽ làm to chuyện."

"Tôi có cảm giác cậu ta còn muốn tên thủ phạm phải sống dở chết dở."

Hai người họ không thể tưởng tượng ra ý định của Ryuuen. Nhưng đúng hơn thì việc cảnh giác tên thủ phạm cũng là điều tự nhiên.

"Mà, cậu không đến thăm tôi chỉ để hỏi về chuyện đó thôi, phải không Ike?"

Komiya hỏi Ike như thể cậu ta đã đoán được điều gì đó. Ngay lúc đó, mặt Ike bỗng chốc cứng lại.

"À không ... chuyện đó ..."

Có lẽ Ike vẫn chưa thực sự sẵn sàng. Nhìn thấy Ike đang ấp úng, Komiya chỉ nghiêm mặt chờ Ike trả lời mà không hề thúc giục. Ngay lập tức có thể nhận thấy bầu không khí đã thay đổi rõ rệt, nó đã không còn rôm rả như lúc đầu.

"... Tôi ... phải nói gì... như thế nào đây..."

Ike lắp bắp như muốn giấu đi những gì mình muốn nói.

"Tôi không biết có chuyện gì, nhưng nếu là chuyện quan trọng, hãy nhìn vào mắt tôi và nói, Ike."

Có lẽ Komiya đã đoán được những gì Ike muốn nói. Dù vậy, cậu ta vẫn giả vờ như không biết mà chỉ giục Ike nói rõ ràng. Tôi không nghĩ Komiya hiểu con người của Ike, nhưng đây là câu chuyện giữa hai người đàn ông cùng thích một cô gái, cậu ta lờ mờ cảm nhận được những gì Ike đang cố giãi bày. Có vẻ Ike không muốn thông báo chuyện này với Komiya bằng việc hét lên, cậu ta dùng hai bàn tay đánh vào má mình để trấn tĩnh.

"Tôi đã tỏ tình với Shinohara!"

Ike cuối cùng cũng quyết định được, cậu ta nói to ra từng chữ một cách rõ ràng. Rồi sự im lặng bao trùm lấy căn phòng. Tôi nhận thấy Ike ngồi bên cạnh tôi, cậu ta đang nuốt rất nhiều nước bọt.

"Vậy câu trả lời của Satsuki là?"

"'Được rồi, tớ hiểu rồi. Tớ sẽ đi chơi với cậu.'"

"Vậy à ..."

Ike tiếp tục nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Komiya, người vừa trả lời rất ngắn gọn, mà không hề quay mặt đi. Như những gì Ike đã nói với tôi trước đó, cậu ta đang chấp nhận việc đối mặt với khả năng bị tẩn như một kẻ 'hái trộm hoa'.

Có lẽ Ike đang nghĩ rằng Komiya sẽ nhảy ra với một cú đánh bất ngờ.

"Cậu đang nghĩ là tôi sẽ đánh cậu à?"

"Hả?"

"Dòng chữ 'bị đánh' được viết đầy trên mặt cậu kìa."

"À thì ... tôi có nghĩ vậy một chút."

"Có thật không? Vậy thì cậu đã chuẩn bị rồi phải không, tôi đang không thể tự đi lại được, cậu có thể qua đây không? "

Tôi không thể đọc được ý nghĩ thực sự từ khuôn mặt của Komiya, cậu ta đã yêu cầu Ike đi đến chỗ mình.

Tuy nhiên, Ike đã quyết định đón nhận điều này với tất cả dũng khí của mình. Dù sợ hãi nhưng cậu ta vẫn đến đứng ngay cạnh Komiya. Ngay sau đó, cánh tay phải của Komiya duỗi ra và nắm lấy vai của Ike.

"Tsu!"

Komiya nhìn thẳng vào mắt Ike và cố nâng cơ thể đau nhức của mình lên hết mức.

"Tôi không biết liệu chuyện với Satsuki có làm tôi khóc hay không..."

Komiya nói trong khi ấn nhẹ nắm tay trái vào gần ngực Ike.

"Cái này, Komiya ...?"

Rồi biểu cảm phức tạp của Komiya chuyển thành một nụ cười.

"Chà, tôi xin lỗi, Satsuki đã chọn cậu, phải không?"

"Nhưng ... nếu cậu không bị thương, mọi chuyện có lẽ đã diễn ra theo chiều ngược lại ..."

"Tôi xin lỗi, tôi không nghĩ vậy đâu. Satsuki đã luôn quan tâm đến cậu. Tôi chấp nhận việc cậu tỏ tình với Satsuki. Cậu đã thắng game đầu rồi. Chỉ là ..."

"Chỉ là?"

"Nếu cậu không dám đối mặt với Satsuki và tiếp tục bỏ chạy, tôi có thể sẽ có cơ hội."

Như Komiya nói. Tôi không nghĩ việc tỏ tình trước hay sau lại quan trọng đến vậy. Một tai nạn xảy ra khiến hai thành viên trong nhóm Shinohara bị thương nặng, việc Ike vô tình gần đó tạo nên bước chuyển lớn. Điều đó đã thúc đẩy Ike đối mặt đối mặt được với Shinohara. Không nghi ngờ gì đó chính là yếu tố quan trọng nhất giúp họ tiến tới việc hẹn hò.

Nếu ở một kịch bản khác, khi mà Komiya không bị thương, và Ike không ở đó vào thời điểm đó, Komiya có thể đã ở bên cạnh Shinohara.

"Lần sau, tôi sẽ không để bị thương như này đâu."

Dù chuyện tình yêu không được thuận lợi, nhưng Komiya vẫn còn cảm nắng Shinohara.

"Cảm ơn cậu, Komiya."

"Học hành tử tế nhé. Satsuki ... Không, Shinohara cũng rất lo lắng về mặt đó của cậu đấy."

"... Đúng vậy. Tôi không thể bỏ học được."

Mối tình này có lẽ sẽ là một bước ngoặt vô cùng quan trọng đối với Ike. Giống như Sudo, cậu ta sẽ có động lực để phát triển bản thân và phấn đấu cho người mình thích. Và giờ thì Ike đã thành công trong việc nói chuyện với Komiya và thật đáng mừng là Komiya đã bình tĩnh chấp nhận điều đó.

"Tôi xin lỗi, Ike, tôi có thể nói chuyện riêng với Ayanokouji một chút được không? Có vài thứ tôi muốn cậu ấy kiểm tra về vết thương của mình."

"Tôi hiểu rồi. Vậy tớ ra ngoài trước, chào nhé, Komiya, Ayanokouji."

('Tôi' là xưng với Komiya, 'tớ' là nói với Aya)

Ike chào tạm biệt chúng tôi rồi ngoan ngoãn rời khỏi phòng. Komiya bắt đầu nói khi trong phòng chỉ còn lại mình tôi và cậu ta.

"Xin lỗi nhưng, có phải Ike đã nhờ cậu đi cùng để trợ giúp cậu ta không?"

"Không, tớ chỉ tò mò về chấn thương của cậu thôi, Komiya. Thực tế thì đó là điều tớ quan tâm."

"Tôi không biết .. Ý tôi là mình không biết phải nói thế nào nữa."

"Hửm?"

"Tôi và cậu đều đang bắt đầu nói chuyện bình thường với nhau mặc dù ở hai lớp đối địch. Kiểu cảm giác dè chừng nhau đã phai nhạt đi nhiều ấy. Năm ngoái, mối quan hệ hai lớp thực sự rất căng thẳng."

Vốn dĩ thì ngoài lớp mình, các lớp khác đều là những đối thủ cần phải loại bỏ. Ngoại trừ chiến lược trên toàn khối lần này, không có nhiều lợi ích khi các lớp hòa hợp với nhau.

"Kỳ thi trên đảo là một cuộc chiến giữa các khối, và chúng ta cũng đã học cùng trường lâu rồi phải không?"

"Hmm, có thể."

"Vậy? Có vấn đề gì về vết thương của cậu?"

Rõ ràng cuộc trò chuyện trước đó chỉ là tán gẫu một chút, cậu ta còn có một chuyện khác muốn nói.

"Như tôi đã kể ngay lúc hai cậu tới, đó là về Ryuuen-san."

"Cậu đã nói là cậu ta đang truy lùng tên thủ phạm."

"Tôi phản đối chuyện đó. Thành thật mà nói, tôi muốn coi vụ việc này là một tai nạn do sai lầm của mình."

"Nhưng Shinohara đã nhìn thấy sự tồn tại của một kẻ đã tấn công các cậu."

"Tôi biết, nhưng tôi có một linh cảm xấu, tôi nghĩ tiếp tục làm thế sẽ không mang lại một kết quả tốt đẹp."

Komiya có thể cảm thấy có gì đó nguy hiểm vì chính bản thân cậu ta là người đã bị tấn công.

"Tại sao cậu không quan tâm đến chuyện thủ phạm dù chỉ một chút, Ayanokouji?"

"Tớ không nghĩ mình có thể làm được gì cả."

"Tôi không nghĩ cậu nên để mình bị dính vào chuyện này, nếu cảm thấy có gì đó không ổn, đừng ngần ngại liên lạc với tôi."

Komiya nói với một ánh nhìn mạnh mẽ. Chúng tôi quyết định trao đổi số điện thoại để có thể tiện liên lạc.

"Được rồi, trước mắt cậu nên tập trung hồi phục vết thương càng sớm càng tốt, Komiya."

Nghỉ ngơi là con đường tắt duy nhất để có thể bình phục hoàn toàn.

"Cảm ơn cậu. Thực sự cảm ơn cậu vì khoảng thời gian này. Tôi cũng muốn nói chuyện nhiều hơn với những người đã giúp đỡ nhóm tôi lần trước nữa."

"Chắc chắn họ sẽ rất vui khi nghe vậy. Có thể Ike cùng Shinohara cũng sẽ tới cùng."

"Tôi sẽ khóc nếu thấy họ tán tỉnh nhau trước mặt tôi mất."

Komiya cười cay đắng, có vẻ cậu ta đang cảm thấy còn đau hơn cả cái chân bó bột của mình. Tôi định trêu vui cậu ta một chút nhưng xem ra trò đùa của tôi đã hoàn toàn thất bại.

(Chúa hề Ayanokouji)

Dù sao thì cũng lỡ rồi, nhưng tôi cảm thấy khoảng cách giữa tôi và Komiya đã lại ngắn đi một chút.

"Hẹn gặp lại, Ayanokouji."

"Cậu cũng vậy, Komiya"

Sau khi chào tạm biệt Komiya và rời khỏi phòng y tế, đột nhiên tôi cảm thấy một cảm giác kỳ lạ. Không chỉ những người bạn cùng lớp như Sudou và Ike, mà cả ở lớp khác như Ishizaki và Komiya, số lượng những người có thể gọi là bạn xung quanh tôi đang ngày một tăng dần. Điều đặc biệt là tôi không hề cố gắng kết bạn, nhưng đó là những gì đã xảy ra.

"'Làm thế nào để kết bạn' không phải là thứ có thể tìm thấy trong sách giáo khoa nhỉ."

Tôi vừa đi vừa nghiêm túc suy nghĩ về điều đó.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Vip