Truyen2U.Vip - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 2: Kỳ nghỉ ngắn ngủi bắt đầu

Mở đầu:

Nhiều học sinh hẳn đã phải chờ từng ngày một trôi qua khi phải sinh tồn trên hòn đảo hoang đó. Thế nhưng một ngày trên chiếc du thuyền sang trọng lại vụt đi nhanh như một cái chớp mắt. Chỉ mới 4 tiếng thôi mà sao cảm nhận về thời gian lại khác biệt đến vậy? Có thể là bởi hầu hết mọi lúc trong ngày, tôi đã không nghĩ nhiều về thời gian. Tôi thường chỉ quan tâm chú ý đến thời gian khi phải lên lớp học đúng giờ, giao lưu với bạn bè,.. hay nói cách khác là trong một cuộc sống học đường bình thường, và khi có một kỳ thi đặc biệt đang diễn ra. Còn vào những ngày nghỉ, chúng ta thường không để tâm về vấn đề đó, vậy nên có sự khác biệt trong cảm nhận là điều dễ hiểu. Ngày thứ hai của kỳ nghỉ là một lễ hội như vậy.

Xem ra sự mệt mỏi tích tụ trong người các học sinh cuối cùng cũng đã biến mất, họ bắt đầu thực sự tận hưởng kỳ nghỉ của mình, và số lượng học sinh đi lại qua các hành lang trên tàu cũng đã ngày một tăng lên. Ngay cả với tôi, một người thường lặng lẽ ở một mình, cũng nhận được một email mời đi chơi từ một cái tên đầy bất ngờ. Đó là lời mời của Phó chủ tịch Hội học sinh Kiriyama lớp B năm ba. Địa điểm gặp gỡ là ở hồ bơi, nhưng tôi tự hỏi liệu mục đích của chuyện này có đơn giản chỉ là trò chuyện vui vẻ khi đi bơi cùng nhau, hay để làm sâu sắc thêm tình cảm lớp trên lớp dưới qua việc chơi bóng chuyền nước. Những kỳ vọng đó ngay lập tức bị loại bỏ khỏi đầu tôi. Mặc dù địa điểm là hồ bơi, nhưng chắc chắn anh ta không định gọi tôi ra để nô đùa.

Tất nhiên tôi có thể từ chối hoặc phớt lờ tin nhắn. Nhưng vẫn có những khả năng tiềm tàng ở đâu đó. Tùy thuộc vào tình hình, mọi chuyện có thể trở nên phức tạp hơn bây giờ.

Tôi chỉ đơn giản là trả lời Kiriyama và hứa sẽ tới vào thời điểm đã hẹn.Tôi đã quyết định rằng việc cứ một mình tới đó nghe anh ta nói sẽ ít mang lại rắc rối hơn cho sau này.

Bên cạnh đó, khả năng cao là việc tôi phải liên tục hứng chịu những ánh nhìn từ các học sinh năm ba ngày hôm qua cũng sẽ được giải đáp.

"Kiriyama..."

Hiện giờ, tôi đang đứng ở khu vực nghỉ gần phòng gym, cụ thể ở phía trước chiếc màn hình, nơi kết quả của bài kiểm tra đặc biệt đang được công bố. Tôi tự hỏi có bao nhiêu học sinh đã xác nhận xong kết quả kỳ thi khi tôi đang là người duy nhất ở đây. Số giáo viên đứng giám sát cũng đã giảm xuống còn một người. Kết quả của tất cả các nhóm hiện lên trước mắt tôi, nhưng khi tôi chỉnh bộ lọc chỉ hiển thị thông tin của các lớp năm ba, tôi chú ý đến kết quả của nhóm Kiriyama.

Ba vị trí top đầu đã được công bố trước toàn thể học sinh, với Kouenji Rokusuke ở vị trí thứ nhất, nhóm Nagumo ở vị trí thứ 2, và nhóm Sakayanagi ở vị trí thứ 3.

Nhóm Kiriyama đứng ở vị trí thứ 4 với 255 điểm, chỉ kém 6 điểm với nhóm Sakayanagi. Nói cách khác, Sakayanagi đã giành được vị trí top 3 một cách đầy kịch tính.

Tuy nhiên, vấn đề không chỉ dừng lại ở sự chênh lệch giữa top 3 và top 4.

"Hẳn rồi, đó là sự thất vọng của toàn thể năm ba."

Nagumo đã bỏ lỡ vị trí top đầu và cả Kiriyama cũng trượt chân, thậm chí rất nhiều học sinh năm ba đã phải bỏ học.

Vẫn còn khoảng 20 phút nữa mới đến thời gian hẹn, vì vậy tôi quyết định đi đến hồ bơi trước. Tôi muốn xác nhận một thứ, những ánh nhìn đổ vào tôi hôm trước không phải do tôi cảnh giác quá mức, có vẻ một kế hoạch nào đó đang được triển khai trong năm ba. Câu trả lời đã trở nên rõ ràng ngay lập tức mà không cần một sự quan sát tinh tế hay gì cả. Chỉ trong vòng vài chục giây sau khi tôi xuất hiện ở hồ bơi, một số lượng không xác định các học sinh năm ba ở mọi ngóc ngách đều hướng ánh mắt vào tôi.

Kể cả những học sinh đang bận tán gẫu với bạn bè hay những người đang bơi dưới hồ đều lặng lẽ quan sát ngay khi họ nhận thấy sự tồn tại của tôi.

Vậy là chuyện họ nhìn tôi hôm qua không phải là sự trùng hợp.

"Còn quá sớm để suy ra được gì."

Mặt khác, những ánh mắt chĩa vào tôi mãnh liệt đến mức khiến tôi như muốn nổ tung. Đáng lẽ tôi nên là một tên học sinh mờ nhạt như mọi khi, nhưng cuối cùng tôi lại trở nên nổi bật hơn bất kỳ ai khác. Ngay cả khi tôi đã cố gắng không nghĩ gì thêm, một cách tự nhiên tôi lại thử nghĩ xem ý định thực sự của họ sau chuyện này là gì. Đây có thể là một chỉ thị từ Nagumo, nhưng đến thời điểm này thì tôi hoàn toàn không biết nó là gì. Trong khi nhiều học sinh liếc nhìn tôi một cách trắng trợn, tôi vẫn tiếp tục giả vờ như không nhận thấy bất cứ điều gì.

Sẽ dễ dàng hơn khi đóng vai một kẻ ngu ngốc và thiếu nhạy cảm. Nhưng cũng không khó để hình dung ra việc Nagumo biết tôi sẽ nhận thấy cái tình thế kỳ lạ này. Hơn nữa, không có gì lạ nếu anh ta chỉ đang thích thú trêu đùa tôi, kẻ ghét bị nổi bật lại trở thành tâm điểm của sự chú ý. Dù sao thì, mấy thứ chưa rõ tốt nhất cứ tạm bỏ qua đã, chẳng hạn như việc bị soi ngó này.

Khi tôi từ từ nhìn quanh hồ bơi xem có ai khác đến đây ngoài học sinh năm ba không, tôi thấy Ichinose cùng với một vài người bạn cùng lớp của cô ấy. Chỉ có Ichinose là đã sớm nhận ra sự tồn tại của tôi, và ánh mắt chúng tôi chạm nhau.

Vai cô ấy khẽ rung lên, rồi Ichinose vội nấp ra đằng sau lưng những người bạn cùng lớp của mình như để trốn tránh. Tôi tự hỏi không biết liệu họ có cảm thấy thắc mắc trước hành động kỳ lạ của Ichinose không.

Sau khi nhận được một lời tỏ tình từ Ichinose trong kỳ thi trên đảo hoang, không có gì ngạc nhiên khi chỉ có thể nhìn người kia một khoảng cách xa. Ngoài Ichinose, còn có bạn học của cô ấy, vì thế chúng tôi nên giữ khoảng cách. Không cần thiết phải làm gì lúc này, tôi đã hẹn gặp cô ấy vào ngày mai.

Tôi cũng có thể thấy một vài bạn học cùng lớp mình đang trò chuyện, nhưng tiếc là không có người nào mà tôi đặc biệt thân thiết.

"Có vẻ mọi chuyện đang bắt đầu thực sự khó khăn cho cậu nhỉ, Ayanokouji."

Một tiếng gọi phát ra từ phía trước mặt, chéo với hướng tôi đang nhìn, tôi chuyển hướng nhìn của mình, và tôi thấy hình bóng của Kiryuuin đang thư thái nằm nghỉ trên một chiếc ghế bãi biển dài đặt tại boong tàu.

"Chị đang nói về chuyện gì vậy?"

"Đó là về các học sinh năm ba. Không phải cậu đã nhận ra rồi sao?"

"Không, em không biết gì cả."

Tôi cố tỏ ra không hiểu, nhưng Kiryuuin vẫn tiếp tục nói mà bỏ qua mọi lời phủ nhận của tôi.

"Dù không tham gia nhưng tôi vẫn là một học sinh năm ba. Tôi đã nghe chuyện rồi."

"Ý chị là chuyện những cặp mắt đang hướng về phía em?"

"Tôi biết là cậu nhận ra mà, không thấy khó chịu à?"

"Không phải một vấn đề gì lớn đâu. Họ cũng chỉ có thể liếc nhìn thôi, đó là tất cả."

"Đó là tất cả, à?"

Không có vấn đề gì đâu, tôi muốn nói thế nhưng Kiryuuin thì không cho là vậy.

"Có vẻ như đó là một trong những chiến lược đáng ngại nhất đối với cậu. Nó sẽ rất phiền toái, đặc biệt là đối với một kẻ luôn ghét nổi bật như cậu."

Nghe có vẻ buồn cười, nhưng quan điểm của Kiryuuin là không sai.

"Quả không hổ danh là Hội trưởng Hội học sinh. Cậu ta đã thực hiện một chiến lược kỳ quặc nhưng lại rất hiệu quả đối với cậu, một người hoàn hảo."

"Chị đánh giá em quá cao rồi."

"Đừng khiêm tốn. Tôi biết cậu là một người có khả năng vô tận mà. Đúng không?"

Ánh mắt phía dưới cặp kính râm hướng thẳng vào tôi đầy mạnh mẽ. Ngay cả khi tôi tiếp tục từ chối một cách tội nghiệp, tôi không biết khi nào sẽ có người nghe được mấy thứ không hay vì xung quanh đang có rất nhiều học sinh. Tất nhiên Kiryuuin cũng biết điều này, chị ấy đang muốn dồn tôi phải thú nhận.

"Được rồi, hiện tại thì em thừa nhận chuyện đó."

"Fufu, thế còn được. Quay trở lại nào, có chuyện gì đã xảy ra với Nagumo ngay trước lúc kỳ thi kết thúc à? Ít nhất thì trước đó, học sinh năm ba không nhận được chỉ thị nào kiểu như này cả."

"Em nhớ là mình đã hơi cáu với anh ta ... sẽ là nói dối nếu bảo là mình không hề cảm thấy như vậy."

"Về sức mạnh cá nhân, Miyabi Nagumo là người có năng lực top đầu trong trường này. Học lực A, thể chất A, khả năng tư duy A +, đóng góp xã hội A +. Một con người hoàn hảo."

"Theo OAA, đánh giá đó áp đảo tất cả học sinh các lớp còn lại."

Không ít học sinh, như Sudo và Kiryuuin, đạt điểm A + trong một số tiêu chí. Tuy nhiên, Nagumo là học sinh duy nhất đạt đánh giá A trở lên ở tất cả các mặt, và số lượng học sinh đạt hai đánh giá A+ là cực kỳ ít.

"Nagumo, người có năng lực học tập và khả năng thể chất hàng đầu, có khả năng chi phối cả khối học và leo lên đến được vị trí Chủ tịch Hội học sinh, tuy vậy lại không được may mắn khi đối thủ xứng tầm lại không ở cùng khối. Manabu Horikita đã thừa nhận rằng cậu ta có khả năng tương đương với mình, nhưng anh ta lại không có ở đây vì đã tốt nghiệp."

Kiryuuin thư thái đặt chiếc ly đang cầm lên chiếc bàn bên cạnh.

"Đối với Nagumo, cậu ta hẳn chỉ coi cậu là một món đồ chơi. Tuy nhiên, có một chuyện nào đó đã xảy ra trong kỳ thi trên đảo khiến Nagumo trở nên thực sự nghiêm túc."

"Tốt nhất anh ta cứ phớt lờ em đi là được."

"Nếu vậy, có nghĩa là cậu ta đã đụng phải cậu ở đâu đó."

Kiryuin nhẫn tâm nói về những điều tôi đang muốn giấu.

"Tôi không cho là có ai có thể đánh bại cậu trong một trận đấu một chọi một. Tôi cũng nhớ cái cách mà cậu chiến đấu lúc đó, nếu có thứ gì đó khiến tôi cảm thấy không thoải mái ở đây, thì đó là sự tồn tại của cậu, Ayanokouji. Nhưng trong trường hợp của Nagumo, bản chất lại hoàn toàn khác. Tôi thấy cậu không giỏi ứng phó với kiểu tình huống này. Cảm thấy thế nào? "

"Em không thể phủ nhận khả năng đó. Là em đã hiểu sai anh ta."

Họ chỉ có thể liếc nhìn tôi. Dù tôi không cảm thấy ghê tởm trước hành động đó của họ, thì bầu không khí họ tạo ra vẫn vô cùng bức bối. Luôn có những con mắt quan sát tôi trong căn phòng màu trắng đó, nhưng tình thế này hoàn toàn khác. Nói cách khác, đây là tình huống mà tôi buộc phải đặt mình vào một môi trường mà tôi chưa từng trải qua trong đời. Hơn nữa, không có cách nào khác ngoài việc rút lui để thoát thân, nhưng đó cũng không phải một giải pháp thực tế.

"Đúng vậy. Nagumo có xu hướng thích những màn lật kèo ngoạn mục và đấu một chọi một, nhưng cậu ta sẵn sàng sử dụng bất kỳ chiến lược nào để chắc chắn mình giành chiến thắng, ngay cả khi phải huy động tất cả học sinh năm ba. Dù là gì đi nữa thì cậu ta luôn ưu tiên chiến thắng sau cùng."

Có phải việc bị nhiều ánh nhìn chĩa vào mới chỉ là sự bắt đầu?

"Tôi xin lỗi, nhưng tôi không thể giúp cậu việc này."

Chị ấy nói rồi đẩy chiếc kính râm đang đeo trên trán xuống.

"Em còn chưa nói gì là muốn nhờ chị mà."

Kiryuuin từ chối yêu cầu trước cả khi tôi kịp nói.

"Tôi đã tự do làm bất cứ điều gì mình muốn trong ba năm, nhưng ... tôi có một chút hối tiếc với cuộc sống học đường này. Nếu ngôi trường này có một hệ thống đặc biệt giúp giữ học sinh lại, tôi có thể muốn xem xét nó."

Nếu có thì nó sẽ giống như việc bảo lưu kết quả và học lại thêm một năm, học sinh ở lại sẽ không thể tiếp tục thăng hạng hay bị giáng hạng lớp mà mình đã tốt nghiệp.

"Cậu đây rồi, Ayanokouji."

Khi tôi và Kiryuuin đang tiếp tục nói chuyện, Phó Chủ tịch Kiriyama một mình xuất hiện. Kiriyama, người có ấn tượng là một học sinh nghiêm túc, có vẻ đã đến sớm hơn nhiều so với giờ hẹn. Sau khi liếc nhìn Kiryuuin đang thư giãn trên chiếc ghế bên cạnh tôi, anh ta đưa mắt sang tôi.

"Còn một chút nữa mới đến giờ hẹn, nhưng bắt đầu luôn được không? Chỗ này tệ quá, dọn qua chỗ khác thôi."

"Kiriyama, cậu không muốn kể cho tôi nghe với à."

Kiryuuin tỏ vẻ quan tâm và lại nâng chiếc kính râm đang đeo lên một lần nữa.

"Chỉ là chỗ này quá nổi bật. Nếu có thể, tôi muốn nói chuyện ở một nơi yên tĩnh hơn."

Bể bơi là một nơi vui chơi khá nổi tiếng nên có rất đông học sinh đang ở đây. Và vì một lý do nào đó, chỉ có chiếc ghế bên cạnh Kiryuuin là còn trống, nhưng tôi cũng không muốn đào sâu xem lý do tại sao. Không hiểu sao, tôi cảm thấy chúng tôi không nên ra chỗ chiếc ghế đó để nói chuyện.

"Thật kỳ lạ khi cậu nói chỗ này nổi bật, mâu thuẫn quá đó, Kiriyama."

"Cái gì?"

"Nếu cậu muốn nói chuyện ở một nơi yên tĩnh, thật vô nghĩa khi cậu lấy cái hồ bơi đông đúc này làm nơi gặp mặt. Không đúng sao?"

"Cô đang muốn tôi phải nói là ngay từ đầu, tôi đã không muốn phải nói chuyện ở gần cô vì cô rất phiền phức à?"

Kiriyama bảo tôi cứ lờ Kiryuuin đi khi bị chị ấy hỏi dồn. Biểu cảm của anh ta lúc đó hoàn toàn chết lặng và không tí cảm xúc nào. Có thể thấy anh ta đã gặp rắc rối với Kiryuuin rất nhiều lần.

"Tôi hiểu rồi, ý tôi là tôi cũng quan tâm về chuyện này."

Bất cứ khi nào họ bắt đầu tranh cãi, Kiryuuin đều ở cửa trên. Đó là một động thái trốn chạy của Kiriyama, người không ưa gì chị ấy, nhưng ngược lại, đó cũng là một hình thức để có thể phản kháng lại hành động của Kiryuuin.

"Sao cậu không nói cho tôi biết cậu sắp làm gì?"

"Tôi từ chối. Chuyện không liên quan gì đến cô cả."

"Không liên quan? Sao cậu lại có quyền tự tiện quyết định là tôi không liên quan?"

"Hả?"

"Tôi là bạn gái của Ayanokouji, chúng tôi đang hẹn hò với nhau. Nếu vậy thì không phải rất liên quan à?"

Trước khi tôi kịp thể hiện bất kỳ phản ứng nào, Kiriyama kinh ngạc đưa mắt nhìn tôi và Kiryuuin.

"Fufu, tôi đùa thôi, Kiriyama. Cậu là một tên đàn ông nhàm chán, nhưng đôi khi phản ứng của cậu cũng rất thú vị đó."

Biểu cảm của Kiriyama dần trở nên nghiêm trọng khi thấy Kiryuuin cười đùa một cách vui vẻ. Anh ta bắt đầu bỏ đi mà không nói một lời. Tôi nghĩ nên tạm để chị ấy lại và nhanh chóng đi theo anh ta.

"Em không thể bỏ qua công chuyện lần này với anh ấy, vậy nên xin thứ lỗi, Kiryuuin-senpai."

"Cậu giúp tôi gửi lời chào trân trọng nhất đến Kiriyama nhé."

'Tha cho em đi.' Tôi cá là anh ta không hề muốn nghe cái tên Kiryuuin thêm một lần nào nữa đâu, kể cả khi chị ấy không có mặt ở đó. Tôi đi theo Kiriyama đang rảo bước phía trước mình, chúng tôi đến chỗ boong tàu ở tầng một, đối diện với hồ bơi. Đó là một nơi tương đối yên tĩnh với khá nhiều học sinh đang tắm nắng và ngủ trưa. Mặc dù vậy, các học sinh vẫn đang tụ tập rất đông xung quanh, nên có thể dễ dàng nhận thấy cuộc nói chuyện của hai chúng tôi.

Tuy nhiên, không có học sinh năm ba nào ở chỗ này cả, xem ra Kiriyama đã có sắp xếp từ trước. Có vẻ các học sinh năm nhất và năm hai đang nghỉ ngơi ở đây cũng không mấy quan tâm đến tôi và Kiriyama. Thật tốt khi không có ai nhòm ngó và cuối cũng có thể nói chuyện riêng với anh ta.

"Vậy, anh gọi em có chuyện gì?"

"Anh sẽ hỏi thẳng luôn. Ayanokouji, cậu đã làm gì với Nagumo vào ngày cuối cùng của kỳ thi trên đảo?"

"Ý anh là sao?"

"Đừng có giả vờ không biết. Rõ ràng là cậu có liên quan."

Vào ngày cuối cùng của kỳ thi trên đảo hoang, tôi và Nagumo đã gặp nhau, đó là giữa lúc năm ba đang thực hiện chiến dịch trấn áp Kouenji.

Tôi đã nghe được vài lời yêu cầu nhận lệnh từ bộ đàm của Nagumo. Cũng không có gì lạ nếu Kiriyama biết chuyện Nagumo đi gặp tôi.

"Em không ngại trả lời, nhưng anh có thể trả lời câu hỏi của em trước được không?"

"Câu hỏi đó là?"

Đúng, khi tôi nhận được email hẹn gặp mặt như thế này, tôi đã nghĩ đến việc xác nhận chuyện đó. Tôi tiếp tục nói với Kiriyama, người đang nhìn tôi một cách đầy nghi ngờ.

"Em đã tự hỏi kể từ lần đầu tiên gặp Phó Chủ tịch Kiriyama. Lúc đầu, anh dường như đang hành động để đánh bại Nagumo, nhưng anh đã từ bỏ việc đó từ khi nào vậy ...?"

Nếu Kiriyama đang hy vọng Nagumo sẽ có một cú sảy chân, thì chuyện này có thể hiểu được.

"Cậu bảo anh đã bỏ cuộc á? Anh không hiểu. Trận chiến cá nhân giữa hai bọn anh vẫn đang diễn ra."

"Thật sao? Em thì không thấy vậy."

Sau khi phủ nhận, Kiriyama nghĩ xem ý định của tôi là gì khi hỏi như vậy? Anh ta dường như đã hiểu ra ngay lập tức.

"Cậu có vẻ đang cho rằng anh thuộc phe Nagumo, nhưng không phải vậy. Những thay đổi trong kế hoạch của Nagumo đã bắt đầu có tác động tiêu cực đến anh và các học sinh khác. Như anh đã nói với cậu từ trước kỳ thi trên đảo chính thức diễn ra, đừng cản đường anh."

Từng từ trong lời nói của Kiriyama đều thể hiện sự phủ nhận, nhưng con người lại luôn có xu hướng biện hộ bằng những lý lẽ tầm thường.

"Anh nghĩ xa quá rồi. Em chỉ đang hỏi về việc liệu anh có từ bỏ chiến đấu hay không thôi, nhưng có vẻ như Kiriyama-senpai đã nhận thức rõ ràng về việc bản thân mình có đang ở dưới chướng Hội trưởng Hội học sinh hay không."

"... Hai chuyện đó là như nhau."

"Thừa nhận thất bại không có nghĩa là sau đó phải nghe theo người kia. Nó hoàn toàn khác nhau. Phó Chủ tịch không biết điều đó sao?"

Những người kiêu hãnh tự cho mình là xuất sắc sẽ không nghĩ rằng họ có thể mắc sai lầm. Đó là lý do tại sao nếu tôi hỏi thẳng từ đầu, anh ta sẽ không chịu thừa nhận.

"Ý cậu là gì?"

Kiriyama cố gắng tiếp tục mà không thừa nhận hay phủ nhận điều đó. Ngay bây giờ, lựa chọn tốt nhất là nói rõ ràng cho anh ta.

"Em chỉ muốn hỏi xem anh đang đứng ở tình thế nào. Anh đã từ bỏ chiến đấu nhưng vẫn ủng hộ quan điểm chính sách của Horikita Manabu? Hay đã về dưới quyền Nagumo? Hiện tại, đó là một phần của nhiệm vụ mà Horikita Manabu giao cho em."

Khi tôi lần đầu tiên nhắc đến tên của Cựu Hội trưởng Horikita, nét mặt Kiriyama trở nên cứng đờ.

"... Phải rồi."

Tôi nhớ về lần đầu tiên tôi gặp Kiriyama.

"Nếu là về chuyện đó, cậu có mối liên hệ với cả anh, Nagumo, và Horikita-senpai, nhưng cậu là một người không quan tâm đến Hội học sinh. Vậy thì, cậu không nên tham gia vào chuyện này."

Anh ta đặt bàn tay trái lên lan can và siết chặt.

"Đúng là anh đã nghĩ đến việc đánh bại Nagumo, bởi vì lớp bọn anh sẽ không thể chiếm lại vị trí lớp A nếu không đánh bại lớp cậu ta, nhưng tinh thần chiến đấu đó đã mờ dần vào giữa năm thứ hai."

Các lớp năm ba đã để lớp A bỏ lại quá xa, nhiều hơn nhiều so với khối năm hai của chúng tôi. Hiện tại, khoảng cách điểm giữa lớp A và lớp B năm 3 là hơn 900 điểm. Thậm chí, từ giữa năm ngoái thì chênh lệch đã là hơn 700 điểm.

Ngay từ giai đoạn đầu, họ đã để cho Nagumo chạy một mình, đến mức không thể đuổi kịp.

"Trong ba năm, học sinh đã hướng sang việc thi đấu cá nhân ngay từ lúc đầu. Điểm lớp và nội quy của Nhà trường, các lớp bắt đầu trò chơi theo quy tắc mà Nagumo chủ trương từ trước."

Điều đó liên quan rất nhiều đến cái khoảng cách điểm chênh lệch đến bất thường này giữa lớp A năm 3 và phần còn lại. Nếu điều đó thật sự xảy ra, mọi thứ là cực kỳ khó khăn cho một mình Kiriyama.

"Anh đã rất vất vả để bứt phá, nhưng ngay sau đó năm ba đã bị Nagumo nuốt chửng."

Hối tiếc? Tuyệt vọng? Kiriyama thể hiện một biểu cảm khó tả.

"Chuyện gì đã xảy ra sau khi các anh bị Nagumo thao túng?"

"Hừm... Anh không nghĩ cậu sẽ không hài lòng trừ khi anh phải tự mình nói rõ."

"Chuyện đó rất quan trọng với em."

"Nagumo trao cho anh cơ hội nhận một tấm vé tốt nghiệp ở lớp A, đổi lại anh sẽ phải thuận theo lời cũng như những quy tắc của cậu ta. Đây hẳn là điều cậu đang muốn biết phải không?"

Nói cách khác, vị trí anh ta đang đứng hiện tại không chỉ là ngừng tranh đấu, mà còn đã trở thành đồng minh của Nagumo.

Tôi đoán đó là tầm quan trọng của việc tốt nghiệp lớp A đối với một học sinh bình thường.

Đó cũng là bằng chứng cho thấy phần thưởng 20 triệu điểm thực sự rất hấp dẫn và đáng để hi sinh.

"Việc có nhận được đặc quyền lớn nhất của ngôi trường này hay không sẽ có ảnh hưởng lớn đến phần đời còn lại. Đối với anh, tốt nghiệp ở lớp A quan trọng hơn, bất kể bạn học của anh có oán giận thế nào. Cuối cùng thì ba năm cao trung chỉ là một cái chớp mắt so với cuộc đời mấy chục năm sau này."

Không có gì ngạc nhiên khi Kiriyama tỏ ra khó chịu và muốn biết chi tiết sự việc, thậm chí còn hẹn gặp trực tiếp tôi tại đây.

"Đề xuất cũng như nhiệm vụ của chúng tôi là hỗ trợ cho Nagumo giành được vị trí đầu bảng. Tuy nhiên, sự can thiệp của cậu đã khiến việc chỉ đạo gặp rối loạn, và Kouenji đã giành lấy vị trí top đầu từ tay Nagumo, để cậu ta tụt lại vị trí thứ hai. Kết quả là chúng tôi bị mất rất nhiều điểm lớp và cả điểm cá nhân. Cậu có biết điều này ảnh hưởng lớn như thế nào tới tôi không?"

Theo thông tin từ OAA, Nagumo sở hữu một thẻ 'Thử thách' và một thẻ 'Thêm người' giúp nhóm lớn của anh ta tăng quy mô lên đến 7 người, vậy nên số điểm Nagumo đã đánh mất khi không giành được vị trí top đầu đã lên tới con số 7 triệu điểm.

Ngoài ra, nếu tất cả 28 thẻ 'Đi lậu' của năm ba đều chỉ định vào nhóm Nagumo, anh ta sẽ nhận được thêm số điểm gần 15 triệu điểm cá nhân. Tuy nhiên, việc chìm xuống vị trí thứ hai khiến số điểm thưởng gần như giảm đi một nửa. Tất nhiên, đó vẫn là một số điểm rất lớn. Nếu tính thêm cả ảnh hưởng từ phần thưởng thêm của thẻ 'Thử thách', thiệt hại sẽ còn lớn hơn nữa.

"Thời điểm tốt nghiệp đang cận kề với học sinh năm ba chúng tôi, bỏ lỡ vị trí top đầu lần này là một tổn thất rất lớn, đặc biệt là khi chúng tôi đang cần thu thập điểm cá nhân mà không được lãng phí dù chỉ một điểm."

Xét đến việc nhóm Kiriyama cũng đã tập trung các thẻ 'Phần thưởng' vào nhóm của mình với mục đích nhắm đến vị trí thứ hai, không khó để tính ra số điểm cá nhân mà họ đã đánh mất.

"Em đoán việc nhóm của Kiriyama-senpai không giành được vị trí trong top 3 không phải là không liên quan."

Khi tôi đề cập đến chuyện đó, Kiriyama hơi giật mình.

"...... Ah, nhóm tôi đã vội vàng hành động trước để dự phòng cho chiến thắng của nhóm Nagumo. Nhưng xem ra chỉ một chút chậm trễ đã gây ra hậu hậu quả nghiêm trọng. Không chỉ để lọt mất Kouenji, chúng tôi còn để cho năm hai giành mất vị trí thứ ba từ tay mình."

Sẽ là một lượng điểm cá nhân khổng lồ mà năm ba kiếm được nếu mọi thứ diễn ra theo đúng kế hoạch. Mặc dù chỉ là những phép tính đơn giản, nhưng chúng chính xác là số điểm có thể cứu bạn bè của họ khỏi việc bị đuổi học.

"20 triệu điểm là tấm vé chúng tôi cần để tốt nghiệp ở lớp A. Chúng tôi luôn cố tìm cách tốt nhất để đạt được điều đó. Tôi muốn nói rằng sự việc lần này đã khiến chúng tôi đánh mất một trong những tấm vé hiếm hoi đó."

Kỳ thi đặc biệt trên đảo hoang, các phần thưởng đều rất hấp dẫn, nhưng khi tính đến điểm cá nhân, tác dụng của các thẻ 'Phần thưởng' và thẻ 'Đi lậu' còn lớn hơn rất nhiều.

"Cho đến bây giờ, Nagumo vẫn tiếp tục tạo ra kết quả và nhận được sự tin tưởng của cả lớp. Nhưng khi cậu ta quan tâm đến sự hiện diện của cậu, Nagumo đã để mất rất nhiều điểm và niềm tin đó đã bị tổn hại. Nhưng kể cả vậy, vấn đề lẽ ra vẫn chỉ ở mức tối thiểu, nhưng sau kỳ thi đặc biệt.. Nagumo đã có một hành động không thể tin được."

"Là về chuyện những học sinh năm ba bị đuổi học đúng không?"

"Đúng. Ban đầu, dự định là những nhóm top cao sẽ chọn ra nhóm đang cố tình xếp cuối bảng xếp hạng, giữ họ ở lại và giải cứu bằng cách tiến hành sáp nhập nhóm lớn vào cuối kỳ thi."

Nhưng kế hoạch đó đã không được thực hiện, và kết quả là liên tiếp các học sinh năm ba ở các nhóm đội bảng đã bị đuổi học.

"Không có cách nào để ngăn được, và mười lăm học sinh đã bị đuổi học. Họ thậm chí không có thời gian để kịp khóc lóc bất cứ điều gì."

"Đó thực sự là một tình huống đáng sợ nhỉ?"

"Hẳn là vậy rồi. Một quyết định từ một cá nhân đã khiến cả 3 năm cao trung chẳng còn gì cả. Nếu là vì lỗi của bản thân họ, chúng tôi có thể từ bỏ, nhưng nếu là vì hành động vô lý của Nagumo thì lại là một chuyện khác."

Nếu tất cả những gì Kiriyama vừa nói là sự thật, thì đó có thể là lời cảnh tỉnh cho những học sinh đã ảo tưởng đi theo Nagumo. Không, nếu đúng như vậy thì thật bất thường, bởi ngay cả khi sau khi vụ việc này xảy ra, các học sinh năm ba vẫn không hề có dấu hiệu thách thức Nagumo.

"Như vậy không phải rất kỳ lạ sao? Nagumo trông không có vẻ là đang bị trách cứ."

"Không ai dám làm bậy đâu, cậu biết mà. Có rất nhiều người dưới lớp B không có tấm vé trong tay đang chọn giữ im lặng."

"Cũng đúng. Ngay cả khi muốn thách thức anh ta, thì điều đó cũng là không thể. Nagumo và các học sinh năm ba ở lớp A đang được bảo vệ bởi một pháo đài bất khả xâm phạm."

Một pháo đài không thể xuyên thủng. Đó là một hệ thống đã được tạo ra mà không một lớp nào khác có thể không tuân theo.

Nếu đúng như vậy, thì... bí ẩn dường như có thể được giải quyết bằng cách đặt một câu hỏi.

"Phó Chủ tịch Kiriyama có tấm vé trong tay không?"

Thông thường, câu hỏi này sẽ được trả lời bằng một tiếng 'Có'.

Tuy nhiên, Kiriyama đáp lại trong chớp mắt với một biểu cảm không chút thay đổi.

"Nếu tôi sở hữu tấm vé đó, thì tôi đã chẳng có vấn đề gì về sự việc lần này."

"Em hiểu rồi. Nếu tấm vé đó thuộc quyền sở hữu của Nagumo, thì chắc chắn đó lại là một câu chuyện khác."

Rõ ràng là thế, nhưng Nagumo đã chơi một chiến thuật khôn ngoan. Nếu tất cả điểm cá nhân đều do Nagumo kiểm soát, không ai có thể chống lại anh ta.

Nói một cách đơn giản, Nagumo đã hứa sẽ giải cứu họ với 20 triệu điểm.

Không, ngay cả cái cách diễn tả 'lời hứa miệng' này đã đáng ngờ rồi.

'Nếu bạn tiếp tục trung thành với tôi, tôi sẽ chuẩn bị một tấm vé cho bạn.'

Tôi nghĩ anh ta đang sử dụng cách diễn đạt mơ hồ như vậy để tránh nói rõ ràng.

Nếu họ chống lại Nagumo trong tình huống này, anh ta có thể dễ dàng kết luận họ đã vi phạm thỏa thuận mà chẳng cần suy xét.

"Việc lén lút tích điểm cá nhân cũng bị cậu ta ngăn cấm. Số điểm tối đa mà một cá nhân có thể giữ theo ý họ cơ bản thì là 500.000 điểm. Bất cứ phần dư nào vượt quá mốc quy định đó đều phải chuyển lại cho Nagumo."

"Khắc nghiệt thật đấy."

Không giống như khi giấu trộm tiền mặt vào trong tủ quần áo, điểm cá nhân tồn tại dưới dạng dữ liệu điện tử nên không thể bị che giấu. Tôi chắc rằng họ cũng có những quy tắc để tự giám sát lẫn nhau.

Nếu bằng một cách nào đó mà Nagumo bị đuổi khỏi trường, anh ta sẽ ra đi trong khi mang theo hàng chục, thậm chí hàng trăm triệu điểm cá nhân.

Điều này có nghĩa là ngay cả khi năm ba muốn bắt đầu một cuộc nổi loạn, họ sẽ không bao giờ có thể làm như vậy.

"Giờ thì cậu đã hiểu tại sao năm ba lại đôn Nagumo lên một vị trí độc tôn và sau đó phải bảo vệ cậu ta rồi phải không?"

"Em hiểu."

Có thể nói đó là một chế độ độc tài hoàn hảo. Không một ai trong lớp hay cả khối năm ba có thể cạnh tranh với Nagumo.

"Nagumo đang chơi đùa với cả năm ba. Cậu ta bắt những học sinh không có cơ hội lên lớp A phải thi đấu với nhau, sau đó cậu ta giả vờ đưa cho người thắng một tấm vé và bắt họ cam kết trung thành với mình."

Tất nhiên, đối với những học sinh lớp C và D, những người không còn khả năng chiến thắng trong trận chiến điểm lớp, sự tồn tại của Nagumo sẽ chẳng khác gì một vị thần.

Nếu mọi chuyện diễn ra tốt đẹp, họ có thể được tốt nghiệp ở lớp A. Nhưng cũng sẽ không thể biết chắc điều đó cho đến khi thực sự chuyển lớp ngay trước khi tốt nghiệp.

"Tôi muốn cạnh tranh và chiến đấu để giành được nhiều vé lên lớp A nhất có thể trong quãng đời học sinh ngắn ngủi mà chúng tôi còn lại. Đó là lý do tại sao sự hiện diện của cậu chỉ là một trở ngại, Ayanokouji."

Xem ra việc Nagumo đến hỏi thăm tôi đã khiến Kiriyama bị mất một lượng lớn điểm cá nhân vô cùng quý giá. Bởi những thiệt hại đó, những học sinh đáng lẽ được cứu đã không còn được cứu nữa. Đây là tình trạng mà các học sinh năm ba đang bị vướng vào.

"Nhưng chẳng lẽ anh đang cho răng cái tình hình này là do em sắp đặt?"

"Đúng vậy."

"Vậy thì anh muốn em làm gì?"

"Như tôi đã nói lúc đầu. Hãy kể cho tôi nghe chuyện gì đã xảy ra trên đảo hoang, rồi chúng ta sẽ cùng tìm ra giải pháp trước."

"Em không nghĩ Nagumo muốn người khác nghe về chuyện đó. Anh ta thậm chí còn chưa kể cho Phó chủ tịch nghe về những gì đã xảy ra, phải không?"

"...... Đúng vậy, nhưng chúng tôi không thể giải quyết vấn đề bằng cách cứ để nó trôi qua."

Vậy nên, Kiriyama muốn ngăn chặn cơn thịnh nộ của Nagumo, ngay cả khi nó đồng nghĩa với việc anh ta có nguy cơ bị mất tấm vé chuyển lớp?

Không, là anh ta đang lo sợ điều gì sẽ xảy ra với tấm vé của chính mình nếu không ra tay hành động.

"Nếu cậu không muốn nói chuyện với tôi, thì tôi muốn cậu đi gặp Nagumo ngay bây giờ và nói chuyện với cậu ta. Tôi sẽ sắp xếp cuộc hẹn nếu cần thiết. Không ai có lợi khi cậu và Nagumo, mỗi người phải đi một nơi trong tương lai."

"Anh nói đúng."

"Tôi chắc chắn sẽ khuyên Nagumo dừng động thái mà cậu ta đang thực hiện này lại. Lần này, tôi muốn cậu tin tưởng tôi, Ayanokouji."

Nagumo đang tiến hành một chiến lược. Tôi không cần phải hỏi nó là gì.

"Ý anh là cách em bị các học sinh năm ba nhòm ngó."

Kiriyama nhìn xuống phía hồ bơi và gật đầu.

"Nagumo đang nhắm đến điều gì, và việc này sẽ còn kéo dài trong bao lâu? Không có lời giải thích cụ thể nào cho chuyện đó và ngày sẽ có càng nhiều sự ngờ vực trong các học sinh năm ba về hành vi kỳ lạ này của cậu ta."

Dù không tin nhưng họ không còn lựa chọn nào khác ngoài việc tuân theo Nagumo, người nắm trong tay toàn quyền làm như vậy.

"Hệ thống do Nagumo tạo dựng là một hòn đá tảng, nhưng ..... vẫn còn những chỗ không chắc chắn, nếu họ tiếp tục với sự liều lĩnh này, điều tồi tệ nhất có thể xảy ra."

Kiriyama và những người được trao cơ hội nhận tấm vé chuyển lớp sẽ tiếp tục trung thành với Nagumo, nhưng nhiều học sinh không được tặng vé thì không. Kiriyama không thể để vấn đề như bạo loạn xảy ra.

Sẽ không ngạc nhiên nếu họ định trục xuất Nagumo nếu không kiếm được tấm vé chuyển lớp. Đối với Kiriyama và những người khác, đó sẽ là tình huống xấu nhất.

"Tuy nhiên, kể cả khi em đồng ý đi gặp anh ta, em không nghĩ câu chuyện sẽ kết thúc ngay đâu."

"Vậy thì tôi phải làm gì? Cậu không định nói cho tôi biết chi tiết, nhưng cậu cũng không muốn gặp Nagumo. như vậy chỉ khiến tình hình trở nên tồi tệ hơn thôi."

"Anh có thể cho em một chút thời gian được không? Em chắc rằng sẽ sớm cho anh một câu trả lời."

Có lẽ Nagumo sẽ gửi nhiều thông tin đến Kiriyama hơn thay vì cho tôi.

"Được ...... Nhưng cậu cần phải đưa ra quyết định trước khi Nagumo thực hiện hành động tiếp theo."

Kiriyama nhìn quanh hồ bơi và ngay lập tức nhận thấy sự xuất hiện của một học sinh.

Tất nhiên, đó là Nagumo, người luôn là trung tâm của mọi cuộc trò chuyện.

"Tôi phải đi ngay bây giờ. Nếu cậu ta phát hiện ra tôi hẹn gặp nói chuyện với cậu, tôi sẽ gặp rắc rối lần nữa mất."

Rút lui là hành động khôn ngoan nhất vào lúc này của Kiriyama, khi mà anh ta đã mạo hiểm tìm gặp tôi ngày hôm nay.

Cũng đáng khi tôi bỏ thời gian để đến đây, tôi đã biết được thêm về tình hình của năm ba hiện tại.

Phần 1:

Khu vực hồ bơi nhanh chóng thưa dần những học sinh từ các khối khác sau khi số lượng thành viên trong nhóm của Nagumo đến đây ngày một tăng lên.

Nếu anh ta muốn nói chuyện với tôi, anh ta sẽ gửi một người đưa tin tới nếu không muốn gặp tôi trực tiếp.

Thực tế là Nagumo vẫn chưa phái ai đi, có vẻ anh ta đang không có ý định thiết lập một nơi để nói chuyện.

Dù sao thì, cũng không hay lắm khi cứ đứng đây và thu hút sự chú ý.

Như để trốn thoát, tôi tiến về phía phòng thay đồ ...

"Ayanokouji-senpai!"

Trên đường tôi tình cờ gặp Nanase, người đã nhận thấy tôi trên hành lang và chạy đến chỗ tôi với một biểu cảm tươi tắn trên khuôn mặt.

Tại những khu vực phổ biến trên con tàu, tôi có thể dễ dàng bắt gặp những người mà tôi quen biết, vì vậy cũng không có gì lạ khi tôi bắt gặp Nanase trong hai ngày liên tiếp. Nhưng mà cái cách em ấy xuất hiện lại hoàn toàn giống nhau, khiến tôi liên tưởng lại cảnh tượng ngày hôm qua.

"Em có thể xin một chút thời gian của senpai được không ạ?"

Em ấy nhẹ nhàng nhìn ra xung quanh và dường như đang kiểm tra xem tôi có đi cùng ai khác không.

Hôm qua tôi đã đi cùng với Ishizaki, có thể đó lý do em ấy đã không nói chuyện chính mà rời đi ngay sau khi chào hỏi hai chúng tôi.

Tôi khẽ gật đầu, nhưng lại cảm thấy hơi bối rối vì có chút áp lực khi Nanase đang đứng cạnh tôi ở một khoảng cách quá gần.

"Thực ra, em không chắc mình có nên nói với anh điều này hay không, nhưng... có một chuyện đang khiến em bận tâm một chút."

"Chuyện khiến em bận tâm?"

Nanase gật đầu và sự vui vẻ trên khuôn mặt em ấy đã biến mất, thay vào đó là một biểu cảm nghiêm túc.

Sau khi một lần nữa để ý xung quanh, Nanase ghé sát mặt và nói nhỏ với tôi.

"Có một điều em đã không nói với senpai. Nếu em nói với anh, anh có thể sẽ giận mất...... "

Tôi có thể cảm thấy giận à? Em ấy đang muốn nói gì vậy?

"Chuyện là..."

Nhưng ngay khi Nanase định lên tiếng về điều mà em ấy đã giữ im lặng bằng một giọng thủ thỉ hơn, thì .......

"Oh? Ayanokouji-kun?"

Một giọng nói ít quen thuộc cất lên, Nanase liền vội vàng tránh ra một khoảng.

Chủ nhân của tiếng gọi là bạn cùng lớp với Ichinose, Kobashi Yume.

Trước đây, bọn tôi thậm chí còn không chào hỏi khi nhìn thấy nhau ở trường.

Nhưng trong kỳ thi trên đảo hoang lần này, tôi đã ở cùng với nhóm cô ấy một thời gian ngắn.

Việc đó dường như đã mang lại một sự thay đổi trong mối quan hệ giữa hai chúng tôi.

"Oh xin lỗi, tớ có đang làm phiền cậu không? Tốt hơn là tớ nên đợi một chút nữa nhỉ."

Kobashi nói một cách hối lỗi, như thể cô ấy đã nhận ra Nanase đang nấp sau lưng tôi.

"Không, không sao đâu. Em chỉ đang hỏi Ayanokouji-senpai về mấy thứ em không hiểu lắm thôi."

"Vậy chị hỏi chuyện cậu ấy một chút nhé?"

Nanase gật đầu lia lịa, như thể cố nói với Kobashi rằng không có gì quan trọng.

"Em sẽ nói lại với anh sau ngay khi em có thời gian. Tạm biệt anh chị."

Chắc chắn đó không phải điều mà em ấy muốn để các học sinh khác nghe được.

Nói rồi Nanase cúi đầu thật sâu không chỉ với tôi, mà cả với Kobashi, và chạy đi, giống như hôm qua.

"Oh, tớ xin lỗi, tớ đã không nhận ra là cậu đang nói chuyện với em ấy. Em ấy là học sinh năm nhất nhỉ? Hy vọng là tớ đã không làm gì quá."

"Tớ không nghĩ cậu cần lo lắng về điều đó đâu. Hơn nữa, cậu đang có chuyện muốn nói với tớ nhỉ?"

"Ah, chuyện là, các bạn nữ trong lớp tớ sẽ tổ chức một bữa tiệc vào tối nay. Tớ muốn cảm ơn cậu vì đã giúp đỡ Chihiro-chan lần đó."

Vậy là một lời mời dự tiệc. Tuy nhiên, cụm từ 'các bạn nữ trong lớp' lại lóe lên một cách mạnh mẽ trong đầu tôi.

"Vậy các cậu dự định mời những ai?"

Tôi hơi lo lắng và cố gắng xác nhận, nhưng Kobashi chỉ gật đầu và nói.

"Humm..hmm. Tớ đoán là bọn tớ vẫn đang trong quá trình lên danh sách thôi. Nhưng cậu cũng không cần lo về chuyện đó đâu, không có mấy anh bạn kỳ quặc tham gia đâu, vậy nên sẽ ổn thôi."

Không phải tôi sợ 'mấy anh bạn kỳ quặc' tham gia, có vẻ cô ấy không hiểu ý tôi cho lắm.

"Chỉ có các bạn trong lớp Kobashi thôi đúng không? Không phải sẽ rất kỳ nếu để tớ, một học sinh lớp khác, tham gia cùng sao?"

"Cậu yên tâm. Không phải như thế đâu. Này, này, vậy cậu đồng ý tham dự chứ?"

Đó thực sự là một lời mời dự tiệc khá trường tượng và mơ hồ.

Thành thật mà nói, tôi không quá quan tâm đến ý tưởng này, một phần vì không có nhiều người trong lớp Ichinose mà tôi có thể nói chuyện một cách thân thiết.

Đặc biệt là bây giờ, tôi nghi ngờ liệu bầu không khí có thể thực sự thoải mái không nếu tôi bắt gặp Ichinose.

Mặc dù có chút khó khăn để nói vậy, nhưng tôi đành phải từ chối thôi.

"Không, tớ sẽ không ..."

Thấy tôi định từ chối, Kobashi liền đan hai tay vào nhau và tiếp tục nói.

"Làm ơn đó, Ayanokouji-kun! Đây chỉ là một cơ hội để chúng ta gặp mặt giao lưu thôi mà."

Thật khó để nói 'Không' khi thấy cô ấy cố gắng thuyết phục tôi như vậy, nhưng tôi cũng không thể dễ dàng nhượng bộ.

Rõ ràng là nếu tôi cứ xuôi theo lời mời của Kobashi ở đây thì về sau sẽ chẳng có gì tốt đẹp cả.

"Ý cậu là tớ sẽ phải chịu trách nhiệm ......, đúng không?"

"Huh?"

"Không, tớ không thể làm khác được. Tớ sẽ báo lại chuyện này với mọi người trong lớp, rằng tớ đã mời Ayanokouji-kun, nhưng cậu ấy từ chối vì tớ đã mời cậu ấy không đủ chân thành."

"Chờ đã. Tại sao cậu lại cố đến như vậy?"

"Vậy cậu sẽ tới nhé?"

"......À thì......"

"Vậy là cậu vẫn không muốn tới à? Mà thôi... giá như tớ có thể mời cậu một cách chân thành hơn...... Tớ xin lỗi mọi người."

"Tớ không muốn khiến cậu phải tự trách mình như vậy......"

"Chỉ cần xuất hiện thôi, ......! Làm ơn đó, Ayanokouji-kun! Honami-chan cũng đến nữa!"

Một lần nữa, lần này cô ấy xoa hai bàn tay vào nhau với khí thế còn mạnh mẽ hơn trước.

Xem ra tôi không còn cách nào để có thể thoát khỏi vụ này.

"Được rồi. Cậu có chắc là tớ chỉ cần xuất hiện thôi không?"

"Đúng vậy! Cảm ơn cậu, Ayanokouji-kun! Oh, nhưng đừng nói với Honami-chan là cậu sẽ đến bữa tiệc tối nay nhé, được chứ?"

Kobashi nở nụ cười rạng rỡ đến mức khó có thể tin được cô ấy vừa tỏ ra buồn bã và suy sụp ngay trước đó.

Như người ta đã nói, phụ nữ từ khi sinh ra đã là một diễn viên.

Nhưng đừng nói với Ichinose? Tôi có hơi kẹt với phần đó một chút.

"Tại sao lại phải giữ bí mật với cô ấy? Tớ sẽ phải xin phép mọi người để có thể tham gia mà."

Nếu thậm chí có một học sinh không muốn tôi tham gia, tôi muốn họ thoải mái nói với tôi điều đó. Bằng cách đó, tôi có thể nói 'Không' một lần nữa, với một lý do vô cùng chính đáng.

"Bởi vì, cậu thấy đó, là vì ...... Ayanokouji-kun, một điều bất ngờ không phải sẽ rất tuyệt sao?"

Tôi thì lại thấy đó là một sự bất ngờ theo hướng không mấy tốt đẹp.

Tôi không muốn đi quá sâu vào chuyện này, nhưng có vẻ các bạn cùng lớp cô ấy đã nghĩ rất nhiều thứ về tôi và Ichinose.

"Vậy thì, tớ sẽ đợi cậu ở phòng 5034 lúc 8 giờ nhé."

"Phòng 5034, đó là ...... phòng của ai đó à?"

Tôi đã nghĩ rằng họ sẽ tổ chức tiệc tại một khu vực vui chơi nào đó hoặc là trên boong tàu.

Nhưng có vẻ đó là thuộc dãy phòng nghỉ của nữ sinh, không phải nam sinh, một lựa chọn khôn ngoan.

"Có vấn đề gì à?"

"Không ...... không hẳn là vấn đề, chỉ là.. có vẻ việc tới đó hơi khó hơn một chút."

"Đúng vậy, đó không phải là vấn đề đâu."

Cảm ơn cậu, Kobashi, hẳn là 'Đúng vậy' luôn. Thực sự thì cô ấy đã dồn ép tôi rất tốt. Mọi lối thoát của tôi đã bị kịt kín rồi.

"Vậy thì tớ sẽ đợi cậu! Nhất định cậu phải đến đó!"

Hài lòng với lời chấp nhận tham gia của tôi, Kobashi nhanh chóng rời đi.

"Mình bị gài rồi...."

Thậm chí giờ vẫn chưa phải thời điểm thích hợp để nói chuyện trực tiếp với Ichinose.......

Hmm, nếu đi cùng một nhóm người đông đông chút thì không sao.

Nếu đó là một bữa tiệc cảm ơn, hy vọng sẽ có nhiều hơn là một vài chàng trai ở đó.

Phần 2:

Sau khi bất đắc dĩ nhận lời mời từ Kobashi, tôi đã có một khoảng thời gian đầy hoang mang khi nằm nghỉ tại chính căn phòng của mình, không hề cảm thấy có hứng thú muốn ra ngoài chơi chút nào. Và sau bữa tối lúc 6 giờ, thời điểm 8 giờ tối đã sắp cận kề.

"Liệu mình có nên đi không......?"

Nếu bây giờ tôi có thể lựa chọn lại là 'Đi' hay 'Không', tôi sẽ chọn 'Không' với không chút do dự. Tôi không hề mong đợi mình sẽ nhận được lời mời nào như vậy, nhưng nếu tôi thực sự không muốn đi, tôi nên kiên quyết từ chối ngay lúc đó. Chính vì cái kiểu đối đáp nửa vời của tôi nên mới để bản thân rơi vào tình cảnh này, chắc là tôi phải chấp nhận thôi.

Tôi đứng trước cửa phòng 5034, nơi tôi vừa mới đến ...... cùng với đó là một sự quyết tâm.

Đã 1 phút đã trôi qua kể từ khi tôi đặt chân tới nơi này.

Thỉnh thoảng tôi có thể nghe thấy tiếng các cô gái cười đùa khi tôi còn đang do dự có nên gõ cửa hay không.

Không hề có dấu hiệu nào giống như có một vài cậu trai đang ở trong đó .......

Tôi có một linh cảm xấu về cái diễn biến này.

Tôi không rõ tại sao, nhưng tôi cũng cảm thấy mình đang bắt đầu đổ mồ hôi hột.

Điều duy nhất tôi biết chắc là tôi thậm chí còn đang lo lắng hơn cả lần đối đầu với Tsukishiro ở kỳ thi trên đảo.

"Rút lui bây giờ có vẻ cũng không phải một lựa chọn khôn ngoan nhỉ?"

Những lời thì thầm đó thoát ra từ cổ họng tôi như một giọng nói của ma quỷ.

Có ổn không, nếu tôi chỉ đơn giản là xin lỗi và nói rằng mình đã lỡ quên mất buổi tiệc?

Không, không ổn chút nào, nhưng tôi cũng không muốn bị coi là một kẻ thất hứa.

Mình đang làm cái quái gì vậy ......?

Tôi đứng đờ người ra như thể bị bóng đè, nhưng rồi lời nguyền đã bị phá vỡ bởi một tiếng gọi bất ngờ.

"Oh, cậu đến rồi à, Ayanokouji-kun!"

Đó là Kobashi, người vừa xuất hiện từ cuối hành lang, vào một thời điểm không thể tệ hơn...

Trên tay Kobashi là một túi nilon lớn, bên trong là đầy những gói đồ ăn nhẹ và nước ép trái cây.

Một khi tôi đã bị phát hiện, lựa chọn rút lui cũng không còn tồn tại nữa.

"Tớ nghĩ mọi người đều đã tập trung ở đây rồi đó, cậu vào đi, đừng ngại."

"À, ừ, ...... Tớ cũng đang định đi vào đây."

Tôi không được phép chạy trốn nữa.

Cánh cửa mà tôi cảm thấy thật nặng nề và không thể tự mở được, Kobashi đang mở nó ra một cách dễ dàng mà không hề do dự.

Có ổn không khi cô ấy mở nó ra nhanh như vậy? Tôi cần thêm thời gian để chuẩn bị tâm lý hơn một chút....

Trong khi tôi đang mải bận tâm về điều đó, tấm lá chắn duy nhất ngăn cách tôi với căn phòng đã bị dỡ bỏ.

Thứ kích thích giác quan của tôi đầu tiên không phải hình ảnh trong căn phòng, mà là mùi hương, một mùi hương ngọt ngào giống như của hoa và mật ong vậy.

Ngay sau đó, một cô gái, rồi rất nhiều cô gái hướng ánh mắt về phía tôi.

"Ta-da! Ayanokouji-kun, tớ đã đưa cậu ấy tới rồi này!"

Trong một căn phòng cabin cho bốn người không mấy rộng rãi, đó là rất nhiều những cô gái đang ngồi quây quần trò chuyện với nhau.

Trước mắt tôi là thế giới gì thế này?

1, 2, 3 ...... tính cả Kobashi, tổng cộng có tới 10 bạn nữ.

Điều này có nghĩa là một nửa số nữ sinh trong lớp Ichinose đang ở đây.

Và không hề có lấy một chút bóng dáng của cậu con trai nào, tôi gần như cảm thấy mình đã bị phản bội.

"Chờ đã, đó không phải là một cách nói hay đâu, khi mà tớ cũng vừa mới đưa Nino-chan tới~!"

"Vậy à? Oh, tớ đã mua thứ mà cậu nhờ rồi này ~"

Tôi đặt túi nilon lên trên chiếc bàn nhỏ cạnh chiếc giường gần phía cửa ra vào.

Vậy, có gì ở buổi tụ tập 'vui vẻ' và 'nhẹ nhàng' này?

Chắc chắn là có một chút khác biệt so với nhóm các cô gái của Kei.

Hầu hết các bạn nữ ở đây đều là những người mà tôi chưa bao giờ nói chuyện trước đây, nhưng tôi đã nhớ tên và khuôn mặt của họ từ OAA.

Tôi bị choáng ngợp trước cảnh tượng này, đến mức không thể cử động được, và rồi Kobashi vỗ nhẹ vào lưng tôi.

"Vậy thì, Ayanokouji-kun ~, cậu sẽ ngồi ở đâu nhỉ? Oh, bên cạnh Honami-chan, được chứ?"

Đúng là Ichinose là người thân nhất với tôi ở đây, nhưng việc Kobashi không ngần ngại chỉ định cho tôi vị trí đó càng khiến tôi cảm thấy lo hơn.

Tôi không nghĩ sẽ có bất kỳ sự lựa chọn nào khác vì căn phòng là quá nhỏ, nhưng dường như ngay từ đầu, quyền lựa chọn chỗ ngồi của tôi đã không tồn tại rồi. Bởi mặc dù có 10 người trong phòng nhưng điều kỳ lạ là vẫn còn đủ chỗ cho một nam sinh như tôi có thể ngồi cạnh Ichinose.

Nói cách khác, không phải ngẫu nhiên mà chỗ đó lại bỏ trống, rõ ràng là mọi thứ đã được sắp xếp trước.

Tôi nhớ lại những gì Kobashi đã hứa hẹn khi cô ấy rủ tôi tới bữa tiệc hôm nay và so sánh nó với những gì tôi đang phải đối mặt ......, nhưng dù vậy cũng sẽ không giúp ích được gì cho tôi giữa cái tình cảnh hiện tại này.

Nếu tôi cứ tiếp tục đứng chôn chân ở đó, tôi sẽ khiến 10 cô gái khó chịu mất.

Tôi vội cáo lỗi với họ và nhanh chóng đi đến bên cạnh Ichinose.

"Tớ có thể ngồi bên cạnh cậu chứ?"

"O... tất nhiên rồi."

Sau khi nhận được sự đồng ý từ cô ấy, tôi ngồi xuống bên cạnh Ichinose, nhưng hầu hết mọi người trong phòng vẫn đang nhìn chằm chằm về phía tôi.

Ngoại trừ Ichinose, Kobashi và Himeno, 7 cô gái còn lại đều quan sát tôi như thể họ đang thận trọng đánh giá tôi vậy.

Không, lúc này tốt nhất là tôi nên giữ một cái đầu lạnh cùng với vẻ mặt vô cảm như thường ngày. Và để cho họ cho phép tôi rời đi càng sớm càng tốt.

Trà được rót vào một chiếc cốc thủy tinh trong suốt và được Kobashi đưa tới cho tôi.

Khi mọi người đã uống hết đồ uống, Amikura, có lẽ là người điều hành buổi tụ tập, lên tiếng.

"Vậy thì, tớ xin phép... Chúng ta sẽ bắt đầu bữa tiệc để cảm ơn những nỗ lực của mọi người trong suốt kỳ thi trên đảo hoang, và cảm ơn Ayanokouji vì đã giúp đỡ Chihiro-chan khi cậu ấy bị lạc. Kanpai!"

Thuận theo tiếng hô đó, tất cả mọi người đều nâng cốc lên quá đầu.

"Vâng, trước hết thì, cảm ơn cậu, Ayanokouji-kun, cậu đã thực sự giúp đỡ chúng tớ rất nhiều vào lần đó."

Nói xong, Shiranami, người ngồi bên trái Ichinose, quay sang cảm ơn tôi.

Cô ấy đã cảm ơn tôi nhiều hơn một lần ......

Tôi không biết nối tiếp câu chuyện như thế nào, vậy nên tôi chỉ khẽ gật đầu đáp lại.

"Ừm, Ayanokouji-kun."

Cá nhân tôi muốn nói rằng bữa tiệc đã diễn ra rất sôi nổi, nhưng tôi thực sự muốn than thở khi nhận ra mới chỉ khoảng mười phút trôi qua. Và Shiranami đang nhìn tôi với một vẻ mặt nghiêm túc.

"Cậu muốn nói gì à ......?"

Hai tay cô ấy đang cầm chặt một lon nước cam, dường như đang cố nói một điều gì đó.

"Tớ, tớ rất biết ơn vì sự giúp đỡ của cậu khi đó. Nhưng tớ vẫn chưa sẵn sàng để thừa nhận chuyện này."

"......Huh?"

Không giải thích thêm, Shiranami chỉ nói vậy, rồi cô ấy bật nắp và dốc ngược lon nước cam uống một cách đầy táo bạo.

"Pfft! Tớ không thể nói thêm gì nữa!"

Không, không, cậu đang nói về chuyện gì vậy, ......?

Tôi không thể theo kịp câu chuyện, nhưng những người xung quanh Shiranami lại đang dành cho cô ấy những lời động viên và khen ngợi vì đã hoàn thành xuất sắc công việc.

Shiranami không hề có vẻ quá xấu hổ, nhưng ý cô ấy là gì?

Dù vậy, tôi thậm chí còn không thể hỏi lại cô ấy.

Khi bắt đầu bữa tiệc, Shiranami đã đề cập đến tôi, nhưng sau đó, mọi người bắt đầu nói về bất cứ chủ đề gì họ muốn. Tôi chỉ ngoan ngoãn ngồi lắng nghe từ bên lề như một con mèo lười biếng.

Tất nhiên, nếu ai đó hỏi tôi có cảm thấy thoải mái không, tôi sẽ nói không ngay lập tức.

Nhưng rồi một lần nữa, .......

Thật ngạc nhiên khi thấy bao nhiêu những chủ đề khác nhau lần lượt xuất hiện.

Bất kể là về chủ đề gì, cuộc trò chuyện đều nhộn nhịp, sôi nổi như thể đang ở trên một chuyến bay du lịch vòng quanh Nhật Bản vậy.

Nhưng chúng vẫn có một điểm chung.

Đa số họ đều coi Ichinose là trung tâm, họ tin tưởng Ichinose và đặt một niềm tin ảo vọng về cô ấy. Tôi không nói như vậy là xấu.

Ichinose Honami, không nghi ngờ gì cô ấy là học sinh đáng tin cậy nhất của năm hai.

Điều này đúng bất kể đối phương là bạn hay thù.

Tiêu chí để tạo dựng sự đáng tin cậy tùy thuộc vào mỗi người, nhưng sự tin tưởng là thứ được xây dựng hàng ngày. Cũng như việc sẽ không ai tin tưởng một học sinh chưa từng nói chuyện với mình bao giờ nếu người đó đột nhiên bảo hãy tin tưởng họ.

Nhưng tin tưởng và ảo tưởng là hai chuyện khác nhau.

Ngay cả khi Ichinose đáng tin cậy, cô ấy vẫn có thể có lúc đưa ra những quyết định sai lầm.

Nếu cứ tuyệt đối tin tưởng thì sẽ không thu lại được gì.

Luôn cần những người có thể nói cho bạn của mình biết khi nào họ đang đi sai hướng để có thể sửa chữa những thiếu sót của bản thân.

"Anou, cho tớ xin một chút thời gian được không?"

Khi bầu không khí phấn khích lên đến đỉnh điểm, một cô gái, người chỉ thi thoảng xuất hiện trong cuộc trò chuyện, cô ấy khẽ giơ tay lên.

"Có chuyện gì vậy, Yuki-chan?"

"Cơn đau đầu của tớ lại tái phát rồi. Xin lỗi, nhưng tớ thấy không ổn lắm, tớ có thể trở về phòng của mình được không? Nó đang khá là tệ."

Nếu đó chỉ là một yêu cầu đơn thuần thì không có gì để nói, tôi sẽ không chú ý đến, nhưng giọng điệu bất ngờ của cô ấy khiến tôi có chút ngạc nhiên.

Lớp của Ichinose về cơ bản đều là những học sinh lịch sự và đàng hoàng.

Himeno chỉ nói ngắn gọn cho mọi người biết lý do tại sao cô ấy đang cảm thấy không khỏe và muốn rời đi.

"Tất nhiên rồi. Để tớ đưa cậu về phòng nhé."

Ichinose và hội bạn vội vàng gọi Himeno sau khi nghe cô ấy nói mình đang bị ốm.

"Ồ, không sao, không sao. Tớ không phải trẻ con......"

Himeno đứng dậy, có vẻ chán ngấy trước hành vi bảo vệ quá mức từ những người bạn cùng lớp của mình. Có một học sinh trong lớp Ichinose là kiểu người như vậy sao?

Theo như tôi nhớ, nhóm của Yuki Himeno tham gia kỳ thi trên đảo hoang đều là học sinh cùng lớp.

Dù sao thì bầu không khí nơi mà tôi chưa thể rời đi đã có sự thay đổi.

Nếu để cơ hội này trôi qua, không biết bao giờ tôi mới được về phòng.

Tôi quyết định mạo hiểm và hùa theo hành động của Himeno.

"Vậy thì, tớ nghĩ cũng đã đến lúc tớ phải về rồi."

"Oh, cậu về rồi à? Cậu có thể ở lại lâu hơn một chút cũng được mà."

"Không phải đâu, tớ vốn chỉ định góp mặt thôi, bây giờ tớ đang có hẹn phải đi gặp một người."

Khi tôi nói rằng mình đã có kế hoạch, Ichinose và những người khác không thể giữ tôi lại lâu hơn.

"Vậy thì hẹn gặp lại cậu sau nhé, Ayanokouji-kun."

Để lại Ichinose cùng với hội bạn của cô ấy vẫn đang tiếp tục vui vẻ trò chuyện, tôi rời khỏi căn phòng.

Phần 3:

"Phù, ......, lạnh gáy thật."

Tôi đoán cổ áo mình đã ướt đẫm mồ hôi.

Chưa đầy 30 giây sau khi Himeno rời đi, tôi cũng đã có thể thoát khỏi căn phòng ác quỷ 5034.

Đó có thể là thiên đường đối với một số người, nhưng với tôi thì chẳng khác gì địa ngục.

Tôi không thể nói mình giỏi trong việc thu hẹp khoảng cách giữa người với người.

Sẽ là một câu chuyện khác nếu ngay từ đầu tôi đã hoàn toàn tạo dựng cho mình vai diễn là một người hướng ngoại, nhưng vì tôi đã quyết định đóng vai một học sinh cao trung mờ nhạt nên không dễ gì thay đổi được ấn tượng đó.

Thực tế là cho đến nay, các bạn trong lớp Ichinose cũng không mấy khi tương tác với tôi, nhưng tôi nghĩ mối quan hệ giữa tôi và họ đã xích lại gần hơn theo một cách nào đó.

Với Ichinose là trung tâm, tôi đã có một ý niệm mơ hồ về những kiểu người xung quanh cô ấy. Thứ gì đang mất đi và thứ gì còn đang thiếu sót. Về điểm này, tôi đã biết được điểm mạnh và điểm yếu của lớp Ichinose. Điều cần thiết là phải có những học sinh có thể lên tiếng, bất kể người lãnh đạo của họ là ai trong tương lai.

Vào lúc này, người duy nhất tôi nghĩ có khả năng làm được điều đó là Kanzaki, một nam sinh. Nhưng trong một lớp học xoay quanh Ichinose, hội nữ sinh dường như có tiếng nói không thua kém gì các nam sinh.

Kanzaki là kiểu người có thể ý kiến với Ichinose, nhưng liệu cậu ấy có thể tập hợp được cả lớp hay không, và liệu cậu ấy có thể kiểm soát hội nữ sinh hay không lại là một vấn đề hoàn toàn khác.

"Hmm?"

Himeno kêu đau đầu và cô ấy nói rằng sẽ trở về phòng của mình, nhưng cô ấy lại rẽ sang một hướng khác với khu vực phòng cabin.

Ngay lập tức, Himeno ngoặt vào một góc khuất, chắc chắn tôi không thể nhìn nhầm vì cô ấy có một màu tóc rất đặc trưng.

Himeno, người đã khiến tôi cảm thấy không thoải mái trong buổi tụ tập với toàn các nữ sinh trước đó, cô ấy có vẻ hơi khó chịu nên tôi quyết định đi theo sau.

Lúc này trời đã tối từ lâu, Himeno đi lên khu vực boong phía sau con tàu, nơi không có bóng dáng của bất kỳ ai.

Trong khi nhìn vào tấm lưng của cô ấy từ một khoảng cách, tôi nhớ lại thông tin về nữ sinh tên Yuki Himeno từ OAA.

------------------------------------

Năm 2, Lớp B, Yuki Himeno

Học lực: B- (63)

Năng lực thể chất: C (51)

Năng lực tư duy: C+ (58)

Đóng góp cộng đồng: C+ (58)

Tổng thể: C+ (57)

------------------------------------

Ngoại trừ khả năng học tập cao, những mặt khác đều nằm ở mức trung bình khá, và theo như tôi thấy thì không có khả năng gì nổi bật.

Tuy nhiên, đó chỉ là đánh giá được nhìn nhận từ phía nhà trường. Có thể có những ưu và nhược điểm tiềm ẩn trong mỗi học sinh. Tôi muốn tìm hiểu thêm một chút.

Nói chuyện trực tiếp với cô ấy sẽ là lối đi nhanh nhất ở đây.

"Cậu đang làm gì vậy?"

"...Hả?"

Cô ấy có vẻ hơi khó chịu và quay mặt đi chỗ khác.

Không phải tự nhiên mà Himeno lại đi ra đây, đó là vì cô ấy đã chuồn ra khỏi phòng với lý do là mình bị đau đầu.

"Cơn đau đầu của cậu đã đỡ hơn chưa?"

"Geez,......"

Cô ấy lẩm bẩm một vài từ gì đó nhưng chúng đã gần như bị át đi bởi gió biển, nhưng tôi vẫn nghe loáng thoáng được vài chữ, có vẻ như cô ấy vừa nói 'thật khó chịu'.

Có một số nam và nữ sinh có thói quen sử dụng những từ ngữ lăng mạ, thô tục, nhưng trong trường hợp của Himeno, đó không phải là lạm dụng mà là một cách nói cảnh giác để khiến người khác phải tránh xa mình.

Tuy nhiên, có lẽ cô ấy cũng quan tâm đến thế giới bên ngoài, Himeno ho một tiếng rồi hướng ánh mắt về phía tôi.

"Tôi chỉ ghé qua đây để hóng gió vì tôi nghĩ như vậy sẽ giúp tôi đỡ hơn thôi."

"Cậu có thường xuyên bị đau đầu không? Lúc nãy cậu đã nói là 'lại tái phát'."

Tôi định hỏi để biết thêm chi tiết, nhưng cô ấy lại im lặng, như thể cô ấy không muốn nói chuyện thêm nữa.

Ngay cả trong buổi tụ tập trước đó, Himeno đã không nói bất cứ điều gì ngoại trừ lúc cô ấy rời đi.

Thêm vào đó, những cô gái khác về cơ bản là không bao giờ bắt chuyện với Himeno.

Không phải là Himeno bị cô lập đâu, Ichinose sẽ không dung thứ cho những chuyện như vậy, và nếu họ có mối quan hệ không được tốt đẹp, Himeno sẽ không tới tham gia buổi tiệc này.

Nếu đúng như vậy....

Himeno chắc hẳn đã rất mệt mỏi, và được mời đến bữa tiệc một cách nửa vời.

Nếu nghĩ rằng điều này là do các bạn cùng lớp muốn có nhiều niềm vui nhất có thể, tôi có thể liên kết được mọi chuyện với nhau.

"Là do tôi bị đau nửa đầu."

Himeno trả lời ngắn gọn, một cách khá lan man.

"Nếu là chứng đau nửa đầu, thì đúng là cậu nên tìm nơi để hạ nhiệt cơ thể."

Đau nửa đầu là do mạch máu não bị giãn ra do thay đổi nội tiết tố nữ, mệt mỏi và thiếu ngủ. Các mạch máu co lại khi gặp lạnh và giãn ra khi được làm ấm, vì vậy việc đi hóng gió là một ý kiến ​​không tồi.

Nhưng chỉ khi cô ấy thực sự bị đau nửa đầu.

"Thật phiền phức......"

"Nhưng có thể cơn đau đầu chỉ là một cái cớ để cậu có thể thoát ra khỏi cái không gian mà cậu không ưa?"

"Cái gì? Ý cậu là tôi đang nói dối?"

Cho đến lúc nãy, Himeno vẫn tỏ ra khá thờ ơ, nhưng ngay khi tôi chỉ ra rằng cô ấy có thể đang nói dối, thái độ của cô ấy đã lập tức thay đổi. Himeno là kiểu người hiếm thấy trong lớp của Ichinose, nơi mà hầu hết các bạn cùng lớp đều cư xử rất nhẹ nhàng.

Vậy là cảm giác của tôi đã đúng.

"Tớ có thể thấy cậu đang cố chối bỏ nó, và cái ánh mắt đục ngầu đó là gì vậy?"

"Không, tôi không. Ý tôi là, chuyện quái gì vậy? Ah, tôi lại lên cơn đau đầu rồi...... Tôi sẽ trở về phòng."

"Tớ xin lỗi nếu đã xúc phạm cậu. Nhưng cậu có thể nghe tớ nói một phút thôi được không?"

Giữ bàn tay trên trán, Himeno quay lại nhìn tôi với vẻ mặt ghê tởm.

"Cơn nhức đầu, nó đang ngày càng dữ dội!"

"Xin lỗi cậu."

"Xin lỗi? ...... cậu nói vậy là vì muốn tôi phải đứng lại nghe cậu nói sao?"

"Vậy cậu ghét à."

"Ừ, tôi ghét đấy."

Tôi có thể thấy cô ấy đáp lại cuộc trò chuyện một vài lần. Dường như đây chính là con người thật của cô ấy.

"Hmm, tớ đoán mình không còn lựa chọn nào khác."

'Cậu hiểu ý tớ là gì mà phải không?' Tôi nhún vai.

"Có lẽ bây giờ tớ sẽ phải quay lại chỗ bọn họ và báo rằng Himeno có thể chỉ thấy không khỏe trong chốc lát."

"Hả, cái gì? Đừng có tự tiện nói tôi như vậy. Cậu đúng là một kẻ dối trá."

"Dối trá? Tớ chỉ nói cậu có thể chỉ đang thấy không khỏe trong chốc lát. Ít nhất thì tớ cảm thấy như vậy, tớ có quyền ý kiến mà. Sau này cậu có thể chứng minh chuyện đó là đúng hay sai với các bạn của mình."

"Nhưng làm gì có cách nào để chứng minh là mình có bị đau đầu hay không."

"Có lẽ thế."

"Cái gì vậy... Ah, bọn họ đều khen cậu, nhưng thực sự thì cậu bẩn tính quá đấy."

"Hửm, ít nhất thì họ cũng đâu có khen tớ là có nhân cách tốt đâu, đúng không?"

Không phải là tôi đang khoe khoang, nhưng họ chỉ cảm ơn tôi vì tôi đã giúp đỡ Shiranami mà thôi.

"Oh, đúng."

"Vậy quay lại câu chuyện, cậu là một người kỳ lạ, Himeno. Cậu không giống như những người bạn cùng lớp của Ichinose."

"Kỳ lạ á? Nếu cậu định hỏi tôi về chuyện đó, thì những người trong lớp tôi quá tốt tính. Lớp tôi có xu hướng tụ tập thành nhóm lớn để làm mọi việc. Bản thân tôi thì không bận tâm, nhưng vấn đề là cuộc họp nào cũng vậy, quá lâu và họ không bao giờ chịu rời đi. "

Nếu những cuộc họp mà tôi không thích cứ lặp đi lặp lại, tôi cũng sẽ thấy chán ngấy.

Nhưng các bạn cùng lớp Ichinose thì có vẻ thích tụ tập cùng nhau. Đó là lý do tại sao không ai muốn rời đi sau khi xong việc, và kết quả là nó kéo dài ra hàng giờ đồng hồ.

"Nếu cậu không thích, tại sao cậu không chọn không tham dự?"

"Cậu nghĩ tôi có thể làm vậy à? Ý tôi là, ngay cả khi tôi nghĩ việc đó thật phiền phức, điều quan trọng là phải giữ được hòa khí."

"Tớ cũng đoán vậy."

Cả tập thể lớp Ichinose đều đặc biệt gắn kết, nhất là các bạn nữ, những người dường như có tinh thần đoàn kết rất mạnh mẽ. Dù có không hài lòng đi nữa thì cũng cần rất nhiều can đảm mới có gan gây một vụ lùm xùm.

Himeno. Có lẽ cuộc gặp gỡ giữa tôi và cô ấy sẽ thay đổi chiều hướng của sự việc.

Thông thường, tôi sẽ không dính líu sâu đến Himeno, một người khác giới, trừ khi là một số tình huống đặc biệt.

Nhưng cũng không phải là một ý tưởng tồi nếu tôi tiến thêm một bước ở đây.

Tất nhiên, nếu câu chuyện kết thúc là một điều phiền toái với Himeno, thì cứ để nó như vậy.

"Nếu cậu muốn xả stress, cậu hãy cứ hét to ra biển, đó là một cách rất hiệu quả đấy."

"Hét ......? Ngay cả khi tôi muốn làm thế, người khác sẽ tưởng tôi có vấn đề nếu tôi hét lên ở đây mất."

"Không có nhiều học sinh đến khu vực boong phía sau con tàu đâu, xét thêm cả âm thanh động cơ con tàu nữa, cậu có hét cỡ nào thì cũng chẳng tạo ra mấy khác biệt đâu. Tiếng hét sẽ nhanh chóng bị át đi và biến mất thôi."

"Nhưng ......."

Himeno trông có vẻ bối rối, như thể cô ấy chưa bao giờ hét to trước đây bao giờ vậy.

"Hừ, sao cậu không đi mà hét trước đi?"

"...... tớ á?"

Tôi không khỏi bất ngờ trước câu hỏi vặn lại của cô ấy.

"Tôi không biết rõ về cậu, nhưng cậu có vẻ không phải là kiểu người sẽ ...... hét lên đâu nhỉ. Nếu cậu chỉ cho tôi cách làm, tôi sẽ làm."

Tôi đang bị dao động. Tôi không nhớ bản thân mình đã từng bị stress nặng bao giờ, vì vậy tôi không có đủ kinh nghiệm để nói 'Không' khi được hỏi liệu tôi có thực sự nhớ là mình đã từng hét lên để xả stress hay không.

"Nếu không làm được thì hãy biến khỏi đây."

Nếu tôi lùi bước ở đây, có lẽ đó sẽ là dấu chấm hết cho mối quan hệ giữa tôi và Himeno.

"Ổn thôi..."

Trước sự quan sát của Himeno, tôi hạ quyết tâm và cất giọng về phía đại dương.

"Ahhhhh...... Được rồi, giờ thì đến lượt Himeno."

"......, cậu đang đùa tôi đấy à?"

"Tớ không đùa."

"Giọng của cậu thậm chí còn chẳng có một chút âm lượng nào. Nghiêm túc đấy."

"Vậy hãy cho tớ xem ví dụ của cậu đi."

"Tôi sẽ không làm ví dụ hay bất cứ thứ gì cho cậu cả."

Tôi nắm lấy lưng áo của Himeno khi cô ấy cố gắng bỏ chạy vì kinh tởm trước lời nói của tôi.

"Nếu tớ đã hét rồi, chẳng phải Himeno cũng phải làm điều tương tự sao?"

"Không, không, thật khó chịu khi cậu cho rằng mình đã thực hiện việc đó."

"Dù giọng của tớ có bé thế nào, nhưng chắc chắn là tớ đã thực hiện. Tuy nhiên, nếu giọng của Himeno cũng chỉ được như của tớ, thì cậu cũng đâu có quyền giễu cợt tớ, đúng không?"

Để tránh bị buộc tội là hét như hết hơi, tôi phong tỏa trước lối thoát của cô ấy.

"Geez, ......, tôi sẽ chỉ phải làm cái đó một lần thôi phải không? Và sau đó cậu sẽ phải rời đi ngay, được chứ?"

Hít một hơi dài, Himeno đưa hai tay lên miệng như thể cô ấy không còn lựa chọn nào khác.

"Waaaaaaaaaaaaaahhhhh...!!!"

Tiếng máy tàu và gió biển át đi tiếng hét của Himeno, chắc không ai khác ngoài tôi nghe thấy được đâu.

Nhưng rồi có một tiếng vọng văng vẳng bên tai tôi, lớn gấp đôi những gì tôi tưởng tượng, và âm thanh đó vang vọng xung quanh tôi.

Tôi cảm thấy con tàu đang rung chuyển. ...... Nhưng đó chỉ là cảm giác thôi, không thể nào có chuyện nó thực sự rung chuyển được.

Mặc dù cách cô ấy nói chuyện, phong thái của cô ấy khá trầm, giọng của cô ấy cũng khá bé, nhưng thực sự vừa rồi Himeno đã hét lên rất lớn.

"Ha... Thật sảng khoái."

Dường như không quan tâm đến vẻ mặt ngạc nhiên của tôi, Himeno gật đầu hài lòng.

"Phải không? Cũng đáng để hét lên đấy chứ."

"Không, không, cuối cùng thì cậu cũng chẳng hét được gì cả."

Himeno lườm tôi bằng một ánh nhìn viên đạn.

"Hmm, nếu tớ bị ...... stress một chút, tớ đoán mình đã có thể làm tốt hơn."

"Ừm? Cậu nhìn chẳng giống sẽ bị stress gì cả."

"Cậu làm tốt hơn tớ nghĩ đấy. Cậu hẳn đã phải chịu rất nhiều căng thẳng."

"Cái gì? Tôi sẽ giết cậu đấy."

Himeno lại lườm tôi một cách đầy sắc sảo.

Nhưng nếu cô ấy tức giận thật, hẳn là cô ấy sẽ đụng tay đụng chân trước khi nói gì với tôi.

"Xin lỗi vì đã hơi lan man."

Tôi thành thật xin lỗi, nhưng Himeno không tỏ vẻ gì là bị xúc phạm.

Có lẽ Himeno cũng có một mặt đáng sợ đối với riêng cô ấy.

"Tôi về phòng đây."

"Ừ, xin lỗi vì đã cố ý giữ cậu lại."

"Nếu cậu biết là cậu đang xin lỗi, thế là được rồi."

Nói xong, Himeno quay trở lại tàu.

"Vậy thì mình cũng sẽ trở về phòng."

Bữa tiệc cảm ơn có thể không phải là nơi để cảm thấy mệt mỏi, nhưng tôi lại cảm thấy mệt mỏi một cách lạ thường.

Tôi nghĩ tối nay mình sẽ ngủ một giấc sâu đây.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Vip