Chương kết: Khoảng lặng trước cơn bão
Mở đầu:
Học kỳ một kết thúc sớm hơn tôi nghĩ.
Chúng tôi phải chuyển sang mục tiêu tiếp theo càng sớm càng tốt.
Đã một năm từ khi chúng tôi rời trường học và đến bến cảng, nơi chúng tôi lên một con tàu chở khách lớn và đến một hòn đảo hoang nào đó.
Thậm chí lần này còn không có thời gian để nghỉ ngơi, và sáng mai kỳ thi đặc biệt sẽ được bắt đầu. Học sinh được yêu cầu tập trung tại lớp để được giải thích ngắn gọn, họ đều về lớp của mình, chờ giáo viên chủ nhiệm xuất hiện. Trong khi đó, có một danh sách thông báo ngắn trên màn hình với những lời nhắc nhở như, "Bạn có quên việc gì không?"
Học sinh được phép thay đồ lót trong một tuần, điều này rất cần thiết trong việc giữ vệ sinh. Điện thoại di động cũng phải cần, nhưng chúng có thể sẽ bị thu lại khi bắt đầu kỳ thi. Cho dù có được phép mang theo, cũng không có mạng trên đảo, vì vậy nó cũng không quan trọng cho lắm. Có thể có người ở đó để thu tiền phạt của học sinh hoặc bán đồ trên tàu.
Trong khi chờ chuông báo hiệu khởi hành, Keisei, dường như đang kiểm tra lại một lần nữa để chắc rằng mình không quên gì, đến chỗ tôi với vẻ mặt nhăn nhó.
"Thành thật mà nói, sống sót trên một hòn đảo hoang không phải là thế mạnh của mình. Giống như bảo tớ lên trời vậy. "
"Dù sao thì việc này rất khác so với tiêu chuẩn."
"Nhưng với bọn con gái nó còn khó hơn nữa, nên tớ cũng không thể phàn nàn."
Không giống như con trai, con gái có một số khó khăn riêng , vì vậy loại kỳ thi này sẽ rất khó khăn với họ.
Tất nhiên, nhà trường đã tính đến điều này nhưng nó cũng không thể làm cho độ khó của kỳ thi giảm xuống.
"Mặc dù chúng ta không ở cùng một nhóm nhưng tớ vẫn muốn giúp đỡ nếu có thể."
Mặc dù đây là một kỳ thi mà cậu ấy không cảm thấy thoải mái nhưng Keisei vẫn quyết tâm làm mọi cách để giúp đỡ bạn bè của mình.
"Ừm. Nếu có cách để chúng ta giúp đỡ, thì tớ sẽ giúp một tay khi thời điểm đó đến. "
Tôi đã hứa sẽ giúp họ nhiều nhất có thể.
"Nhưng, cậu tham gia kỳ thi một mình liệu có ổn không? Nếu cậu bị ốm, thì sẽ bị loại. Và nếu như cậu bị phạt, cậu cần phải trả 6 triệu điểm... Nếu không thì sẽ bị đuổi khỏi trường ngay lập tức. "
"Thành tích tham gia hoàn hảo của tớ ít nhất cho đến giờ nó là một trong số ít những điều mà tớ tự hào."
"Gần đây cậu bắt đầu biết nói đùa rồi à?"
Keisei người đang cười rồi quay trở lại chỗ ngồi của mình. Ngay sau đó, tiếng chuông báo hiệu vang lên, và 39 thành viên của Lớp D năm hai đã ngồi vào chỗ của mình.
Khi cô ấy bước vào lớp, biểu hiện của Chabashira trở nên nghiêm túc, và bầu không khí trở nên nặng nề.
"Hôm nay mới bắt đầu kỳ nghỉ hè, nhưng nhìn mọi người có vẻ đang gặp khó khăn. Mà, tôi nghĩ rằng điều này không thể tránh được. "
Chabashira bật màn hình và mở máy tính bảng của cô ấy.
"Lát nữa, tôi sẽ bắt đầu với việc kiểm tra cuối cùng. Nếu có ai không được khỏe thì phải báo cáo ngay."
Gợi ý đồ dùng và các món đồ cần mang theo. Sau đó, lịch trình và các mục cần thiết được hiển thị trở lại.
Thật may vì không có học sinh nào bị ốm trong Lớp nên mọi thứ trôi qua rất suôn sẻ. Kouenji rất ngoan ngoãn, điều này ngoài mong đợi ở một học sinh chọn chiến đấu một mình thay vì vào nhóm.
"Không sao, điều đó thật tuyệt."
Chabashira tắt màn hình sau khi xác nhận tất cả những điều cần thiết trước khi đi thi.
Và, để thu hút sự chú ý của mọi người, cô ấy nhẹ nhàng gõ tay một lần vào bục giảng.
"Đây không phải là lần đầu các em tham gia kỳ thi đặc biệt. Mọi người đã ở trong ngôi trường này hơn một năm, và đã cùng nhau chiến đấu vượt qua mọi khó khăn. Nhưng, kỳ thi đặc biệt này cũng không phải là một kỳ thi dễ dàng vượt qua ".
Đó là lời khuyên từ Chabashira, hoặc bạn có thể nói đó là một lời cảnh báo.
Lời khuyên từ giáo viên chủ nhiệm Lớp là chúng ta đừng bao giờ quá tự mãn.
"Không thể tránh khỏi việc kỳ thi này là một kỳ thi khó khăn hơn các kỳ thi mà các em đã phải đối mặt trước đây."
Chabashira chăm chú nhìn các học sinh, như thể cô ấy đang cố gắng ghi nhớ khuôn mặt của từng người tại đây.
"Tôi chỉ mong một điều rằng. Nếu có thể, tôi hi vọng rằng không một ai trong lớp này phải rời đi, và hãy trở lại lớp học này một lần nữa. "
Chabashira hy vọng rằng kỳ thi này sẽ không phải là tấm vé rời trường cho chúng tôi.
"10 phút nữa sẽ tập trung tại trường để điểm danh. Nếu cần thì nhớ đi vệ sinh trước."
Vì chúng tôi không có nhiều thời gian nên mọi người vội vã rời đi.
Khi Akito và cả nhóm tập trung quanh chỗ ngồi của tôi gần cửa ra vào, tôi đứng dậy với hành lý của mình.
Gần như cùng lúc, Kouenji đứng lên và nói chuyện với một trong những người ở đây thay vì đi ra hành lang.
"Nói chuyện với ta một chút, được không? Horikita girl. "
Đây là một hành động bất ngờ không chỉ thu hút sự chú ý của tôi mà còn thu hút sự chú ý của các học sinh đang ở trong lớp.
"Thật hiếm khi cậu lại tự mình bắt chuyện với tôi."
Có vẻ như Horikita cũng cảm thấy bất ngờ.
"Có chuyện ta muốn nói về bài thi đặc biệt sắp bắt đầu này."
"Ôi trời, cuối cùng thì cậu cũng muốn giúp đỡ mọi người rồi sao?"
"Cứ cho là cô nói đúng một nửa đi."
Horikita có vẻ nghi ngờ khi nghe những lời này của Kouenji.
Tôi biết rất rõ rằng Kouenji không phải kiểu người dễ dàng giúp đỡ người khác như vậy.
"Mục đích của cậu là gì? Cậu có thể cho tôi biết phần còn lại được không?"
"Điểm lớp của ba hạng đầu. Cô rất muốn chúng phải không?"
"Dĩ nhiên, thứ hạng các lớp có thể thay đổi rất nhiều phụ thuộc vào số điểm mà chúng ta nhận được."
"Vậy hãy nghe lời đề nghị của ta. Nếu ta đạt kết quả tốt trong bài thi đảo hoang thì ta muốn cô hứa cho ta sự tự do hoàn toàn."
Cả lớp im lặng trong giây lát, do câu nói khó tin của Kouenji.
Mặc dù nó có một điều kiện, nhưng cậu ta bày tỏ ý định nghiêm túc tham gia kỳ thi lần này.
"Hứa cho cậu sự tự do hoàn toàn ư... thật là một lời đề nghị bất ngờ. Là cho phép cậu tiếp tục làm những gì mình thích như trước đây phải không?"
"Exactement! Không chỉ vậy, cô cũng phải giúp ta loại bỏ bất thứ thứ gì cản đường ta, được chứ?"
Ra vậy, như cuộc bình chọn của lớp năm ngoái, nếu một kỳ thi đặc biệt như vậy được tổ chức trong tương lai để đuổi học những học sinh không cần thiết trong lớp, lúc ấy cô ấy sẽ phải bảo vệ Kouenji vô điều kiện.
"Đó không phải thứ tôi có thể dễ dàng đồng ý được. Mọi người trong lớp có lẽ cũng cảm thấy như vậy."
Nếu đã ở trong một lớp, giúp đỡ nhau đều là nghĩa vụ tối thiểu ...
Sẽ không ai dễ dàng chấp nhận việc để một người trong lớp chỉ đứng ngoài như người ngoài cuộc.
"Hãy coi nó như một khoản trả trước cho tới khi tốt nghiệp."
Cậu ta sẽ giúp đỡ cho lớp trong kỳ thi sắp tới, đổi lại sau này cậu ta sẽ làm bất cứ điều gì mà mình muốn, đây là thỏa thuận mà Kouenji muốn.
"Có vẻ như cậu cũng cảm thấy lo lắng nhỉ. Bạn học của cậu sẽ không tha thứ cho những lời nói vô tư và những trò hề của cậu mãi. Nếu một kỳ thi đặc biệt như cuộc bỏ phiếu lần trước được tổ chức lần nữa, cậu sẽ bị coi là vật tế của họ. "
Ngay cả đối với Kouenji lập dị, việc tránh khỏi lo lắng cũng rất khó tùy thuộc vào nội dung của kỳ thi.
"Không cần thiết phải như vậy. Cậu không thể giống như những người khác được sao? "
Đương nhiên, Horikita gạt phăng đi và từ chối lời yêu cầu của Kouenji.
Ngay cả khi bây giờ cô ấy từ chối nó, Kouenji sẽ không giúp chúng tôi trong các kỳ thi đặc biệt trong tương lai.
Nếu cậu ta làm vậy, đó chỉ là do cậu ta bị dồn vào chân tường.
Nhưng nếu là bây giờ, để cậu ta dành tất cả của mình cho kỳ thi này cũng là một lựa chọn, nhưng...
"Xin lỗi Kouenji-kun, tôi đánh giá quá cao tài năng của cậu nên để cậu làm "tốt" trong kỳ thi này và làm khán giả sau này. Nó chỉ không phù hợp với tôi. "
Sau khi cân nhắc nhiều yếu tố khác nhau, Horikita đã đi đến quyết định này.
"Ta hiểu rồi. Nói cách khác, cuộc đàm phán đã thất bại, phải không? "
"--Không hẳn vậy. Nếu có thêm một số điều kiện thêm vào, đó sẽ là một đề xuất có thể chấp nhận được. "
Mặc dù giống như cô ấy đã từ chối, nhưng Horikita dường như có những ý tưởng khác.
"Một lời nói mơ hồ như kết quả tốt sẽ không thể chấp nhận. Nhà trường chuẩn bị phần thưởng cho nhóm về nhất trong bài thi này. Nếu cậu tự mình về nhất, thì việc đó sẽ đủ thuyết phục bọn mình cân nhắc đây là khoản trả trước."
Nếu Kouenji, người không cùng nhóm với ai, một mình chiến thắng, cậu ấy sẽ nhận được 300 điểm lớp. Có lẽ nó sẽ đủ để trả trước cho tổng số điểm lớp mà cậu ta dự kiến sẽ làm được trước khi tốt nghiệp. Tuy nhiên, giành được vị trí số một trong số hơn một trăm nhóm sẽ không dễ dàng, ngay cả đối với Kouenji.
"Ta hiểu rồi. Dường như cô sẽ thỏa mãn nếu ta tự mình về nhất, đúng chứ? "
Kouenji cười lớn trước thỏa thuận này.
"Không vấn đề gì cả, coi như ta chấp nhận thỏa thuận này!"
"Không, như vậy là chưa đủ."
Kouenji làm một cử chỉ như thể cậu ta sẽ chấp nhận thỏa thuận vô lý này, nhưng Horikita ngay lập tức nói thêm rằng điều này là chưa đủ.
"Tôi vẫn chưa nói xong điều kiện của mình. Tôi chấp nhận việc này do sự tự tin của cậu nhưng nếu không về nhất thì sẽ là rắc rối cho cả bọn."
"Tức là?"
"Nếu cậu không đạt được hạng nhất, thì cậu sẽ phải giúp lớp trong tương lai, chẳng hạn như kỳ thi đặc biệt tiếp theo, và đạt kết quả. Cậu phải hứa điều này với tôi."
Lúc này, tôi có thể nghe rõ tiếng thở của Keisei bên cạnh, khi cậu ấy quan sát toàn bộ mọi chuyện diễn ra, có thể nói đây là một điều kiện bổ sung đẹp đẽ. Nếu như Kouenji đạt hạng nhất, thì sẽ ổn thôi. Nhưng nếu cậu ta không làm được, cậu ta sẽ phải giúp đỡ cho lớp trong kỳ thi đặc biệt tiếp theo như một điều kiện bổ sung. Không có vấn đề gì cả, Lớp D không có gì để mất.
Bây giờ Kouenji sẽ quyết định xem cậu ta có nên chấp nhận điều kiện bổ sung hay không...
"Ta thấy cô đang đưa ra một điều kiện TỰ TIN, Horikita girl."
"Nếu cậu chấp nhận những điều kiện trên, tôi sẽ đồng ý với đề nghị của cậu."
"Vậy coi như thỏa thuận đã thông qua. Horikita girl, đừng quên những điều ta đã đề cập."
Ngay cả khi có thêm một điều kiện, Kouenji cũng tỏ ra rằng mình sẽ không từ chối.
"Cậu thực sự tính chiến thắng một mình sao?"
"Rốt cuộc thì chẳng có chuyện gì ta không thể làm được."
Mặc dù Horikita đưa ra một điều kiện điên rồ như vậy, Kouenji vẫn tự tin chấp nhận nó, điều này khiến cô ấy rất ngạc nhiên.
"Vậy giờ, vì chúng ta đã nói chuyện xong. Ta sẽ rời đi. "
Kouenji có vẻ hài lòng với thỏa thuận vừa đạt được trong cuộc thương lượng và rời khỏi lớp học.
Không ai nói chuyện với Kouenji, và chỉ nhìn cậu ta rời đi.
"Tôi không biết lần này Kouenji-kun sẽ nghiêm túc đến mức nào..."
"Hmm, tớ cũng không biết nữa."
"Nhưng đây là một cơ hội hiếm có. Cuối cùng, tôi đã cố gắng khiến cậu ấy hứa sẽ giúp bọn mình trong tương lai."
Mặc dù tôi thực sự không nghĩ rằng mình có thể tin tưởng cậu ta, nhưng đây là một bước tiến chưa từng có.
Để có thể sống một cuộc sống học đường vô tư, Kouenji cần sự hỗ trợ tương ứng. Nếu cậu ta tiếp tục làm bất cứ điều gì cậu ta muốn như trước đây, cậu ta sẽ rơi xuống đáy của sự ưu tiên cho những học sinh cần được bảo vệ. Ngay cả khi cậu ta không nói bất cứ điều gì lần này, cậu ta buộc phải thực hiện các biện pháp đối phó vào một thời điểm nào đó.
Tuy nhiên, nếu Horikita, thủ lĩnh của Lớp D, chấp nhận việc này, thì mọi chuyện sẽ khác.
"Nếu cậu ấy thực sự có thể vào top đầu thì thật tuyệt vời, chúng ta có thể vượt mặt các lớp khác bằng cách này."
Horikita nói, chuyển sự chú ý sang tôi.
"Chúng ta đứng đầu, và Kouenji đứng thứ hai hoặc ba. Nếu bọn mình có thể làm được điều này, thì lớp bọn mình sẽ có được một lợi thế rất lớn, và bọn mình có thể bù đắp do bị tụt lại phía sau cho đến nay. "
Nếu thực hiện một số phép tính đơn giản, nếu Lớp D năm hai đạt được 400 hoặc 500 điểm Lớp, thì tổng số điểm Lớp chúng ta có đạt khoảng 700-800 điểm và đó đủ để đưa chúng ta lên Lớp B trong một lần.
Và trên hết, Kouenji cũng sẽ phải giúp đỡ cho lớp trong kỳ thi đặc biệt tiếp theo...
"Ukm, có một việc mà mình không thoải mái lắm. Mình không thể nào đoán trước được Kouenji sẽ làm gì cả. "
Thể chất hay học vấn, nếu phải hỏi liệu cậu ta có đang thể hiện hết tiềm năng của mình hay chưa, thì có lẽ là chưa. Chỉ có một điều chắc chắn, cậu ta tài năng đến bất thường.
"Đúng thế, nhưng để có thể dễ dàng chiếm lấy top đầu hoàn toàn là một vấn đề khác."
Những đối thủ cạnh tranh khốc liệt và đại diện từ các lớp, Sakayanagi, Ichinose và Ryuuen đều đang hướng tới cùng một mục tiêu.
Dĩ nhiên chuyện không chỉ thế. Từ những gì tôi biết cho tới lúc này, có những nhóm năm Nhất tới đây như Housen và Amasawa. Rồi những người ưu tú của năm Ba – Nagumo, Kiriyama và Kiryuuin. Toàn bộ đều muốn về nhất.
Dù bản thân không lên tiếng về chuyện này, nhưng tôi cũng dự tính tới một thứ hạng cao trong bài thi này.
Ai sẽ là người đứng trên đỉnh trong hai tuần tới?
Kẻ nào sẽ phải rời khỏi ngôi trường này?
Một kỳ nghỉ hè dài đối với chúng tôi sắp bắt đầu.
Phần 1:
"Đã cuối tháng 7 rồi. Trời đang ngày càng nóng hơn nhỉ?"
Tsukishiro lầm bầm khi nhìn xuống những chiếc xe buýt lớn đang đi vào trường.
"Vâng, ngài nói đúng."
Một học sinh năm nhất đáp lại mà không có bất kỳ cảm xúc nào đằng sau những lời đó.
Tsukishiro không nhìn vào người này và tiếp tục nói.
"Em đã hoàn tất việc phân tích của mình chưa vậy? Kéo dài hơn nữa sẽ chẳng giúp ích gì cho em đâu."
"Ngài đang bảo em nên- đuổi học Ayanokouji Kiyotaka ư?"
"Chuyện quá sức với em chăng?"
"Việc anh ấy là một đối thủ khó nhằn đã được xác nhận. Không, đó là điều mà chúng ta đã biết ngay từ đầu."
"Ta sẽ hợp tác hết sức có thể. Dù nói thế, nhưng ta không thể hỗ trợ hơn được nữa."
Nghe điều này, người học sinh nhớ lại cách Tsukishiro đã gây sức ép để buộc các bên đi theo kế hoạch này.
"Ý ngài là ngài đã bị buộc phải vô lý?"
"Đúng. Ta đã khá bất hợp lý với việc gây áp lực để tăng ngân sách cho kỳ thi đặc biệt này. Và, ta cũng buộc bên trường học phải im lặng về những quy định nghiêm ngặt mà ta đã đặt ra cho kỳ thi. "
"Vì vậy việc tiếp tục làm chủ tịch tạm thời sẽ khó khăn?"
"Có lẽ vậy. Giờ đây, những cáo buộc về Hiệu trưởng Sakayanagi hẳn đã được thanh minh. Ta có thể thấy được vai trò của mình sắp kết thúc. Vậy nên ta đã chuẩn bị một vài màn bắn pháo hoa lộng lẫy cho phần kết. Ta muốn em bằng mọi giá phải đuổi học được Ayanokouji Kiyotaka, rõ chưa?"
"Vâng. Em sẽ không chần chừ thêm nữa ".
"Thật tốt khi nghe điều đó. Nếu vậy, em được phép tự do hành động... trong bài thi đặc biệt này. Khi mọi chuyện kết thúc, em sẽ quay về với cuộc sống trước đây. Hai ta sẽ trở về đúng 'nơi' thuộc về mình."
Cô gái siết chặt bàn tay trái như thể nó đang tràn đầy năng lượng một cách tự nhiên. Thấy được điều đó Tsukishiro nhẹ cười.
"Ta trông đợi những điều tuyệt vời từ em Nanase Tsubasa-san."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Vip