Chap 28
"Đây sẽ là kí túc xá của em trong năm nay, nếu cần gì thì xuống phòng quản lý tìm cô nhé."
Jeon Jungkook đứng nép ở cánh cửa gỗ mới toanh nhìn vào bên trong. Có tất cả hai chiếc giường đôi và bốn tủ đựng đồ nhưng dường như chúng chưa từng được sử dụng qua.
"Có mỗi mình em ở đây thôi ạ...?"
"Ừm, tuần sau thời gian nghỉ hè của học sinh mới kết thúc, khi đó sẽ có ba bạn được chuyển vào đây."
Nói rồi người phụ nữ trung niên quay đi, để lại em nhỏ còn đang ngơ ngác trước một căn phòng rộng lớn.
Sau một hồi thu xếp áo quần và đồ dùng cá nhân, Jungkook nằm vật ra chiếc giường ngay gần cửa sổ. Hốc mắt em đã cay xè từ lúc đặt chân vào đại sảnh của kí túc xá. Trải qua mười hai tiếng trên máy bay, cả người em đau nhức và đầu thì nặng trĩu, chuông điện thoại bên cạnh vang lên một hồi nhưng giờ đây Jungkook chẳng còn sức để mà nghe máy, đặc biệt là khi chẳng cần nhìn em cũng biết số máy đó là của ai.
Vậy là từ giờ cuộc đời em sẽ bước sang một trang mới, không còn cậu bạn thân Jaemin, không còn ông bà Kim luôn cưng chiều, cũng không còn chú nữa. Ở đây sẽ chỉ toàn là những người lạ, Jeon Jungkook ngoài việc trở nên mạnh mẽ thì chẳng còn cách nào khác.
"Không sao, chỉ một năm thôi, sau đó mình sẽ được vào trường đại học, ở đó có anh Dongman và mọi người, sẽ không cảm thấy cô đơn nữa..."
Tự mình lẩm bẩm vài cậu, Jungkook sau đó ngủ thiếp đi một mạch đến tận chiều ngày hôm sau.
Vì đi từ đầu lớp mười hai, Jungkook và Hyungmin được dành hẳn một năm ở trường nội trú để học và làm quen với môi trường mới, tất cả đều nằm trong học bổng mà bên đại học cung cấp. Có điều Hyungmin bị xếp sang tòa kí túc xá khác, thành ra em phải ở một mình tại đây.
Tháng chín rồi tháng mười, tháng tháng mười một trôi qua. Phòng kí túc xá của Jungkook có thêm ba người chuyển vào, mọi người ai cũng niềm nở và thân thiện, nhất là cậu bạn tên Edward. Edward là người Pháp, ngay từ hôm đầu tiên gặp Jungkook ở thư viện cậu đã có thiện cảm vì vẻ ngoài dễ thương của em. Hai người nhanh chóng trở nên thân thiết, Jungkook rất quý cậu bạn này, còn nhớ buổi đầu đi học, vì em là người châu Á duy nhất trong lớp nên không tránh khỏi những ánh mắt soi mói cùng mấy trò đùa tếu táo của đám nhóc cấp ba, khi ấy chỉ có một mình Edward đứng lên bênh vực em.
Choi Dongman vẫn thường xuyên ghé thăm Jungkook vào mỗi cuối tuần, anh hay nhắn tin hỏi thăm về cuộc sống ở kí túc xá nên cũng được nghe kể về 'cậu bạn thân mới'.
Một năm tưởng chừng như dài lê thê cuối cùng cũng kết thúc, Jeon Jungkook dường như trở thành một con người khác. Em cười nói nhiều hơn, sau một năm sống ở nước ngoài khiến tính cách cũng dần trở nên thoải mái. Em không ngại ôm ấp những người bạn mới hay thậm chí là tặng họ vài cái hôn xã giao trong các buổi tiệc lớn nhỏ. Những chuyện khi trước ở quê nhà đều bị Jungkook ném ra sau gáy, hồi mới sang Paris, Kim Taehyung ngày nào cũng gọi điện cho em dặn dò nhưng nhận lại chỉ là mấy lời ậm ừ ở đầu dây bên kia nên số lần gọi đi cũng thưa dần. Jungkook chẳng buồn khó chịu hay tủi thân, chỉ là mỗi khi bị đám bạn tóc vàng mắt xanh khinh thường, em lại nhớ hắn nhiều hơn một chút.
------------
"Jeon, nhanh lên, chúng ta sắp muộn giờ vào học rồi."
Edward vừa lúi húi buộc lại dây giày vừa nói với vào trong, chỉ còn hai mươi phút nữa là đến giờ điểm danh, căn hộ của bọn họ cách trường tận mười phút đi bộ mà giờ Jeon Jungkook vẫn đang loay hoay với việc chọn tất.
"Ed! Cậu nghĩ mình nên chọn màu xanh lá hay xanh biển?"
"Màu nào cũng được, làm ơn nhanh lên."
Jeon Jungkook không nhận được câu trả lời liền bất mãn đem ra hai đôi tất với họa tiết giống hệt nhau đứng trước mặt cậu bạn thân.
"Thôi được, chọn xanh lá đi."
"Ừ cậu hiểu ý mình quá, mình cũng thấy xanh biển đẹp hơn."
Nói rồi em liền thẳng tay ném đôi tất có hình ngôi sao màu xanh lá xây vào sọt đựng đồ, cả hai chưa kịp xuống tầng đã nghe thấy tiếng còi xe réo ầm ĩ.
"Này khoan đã, đừng nói là..."
"Bingo! Chính là hắn ta."
"Thôi nào Jeon, cậu không th-"
"Còn mười ba phút."
Edward nghe đến đây liền im bặt, hai chân vắt lên cổ mà chạy. Chiếc xe bóng loáng đỗ ở dưới sân, người ngồi bên trong khoa trương đến mức đeo thêm cả cặp kinh râm dù cho ngoài trời đang âm u như chuẩn bị có bão.
Chẳng mấy chốc xe đã dừng trước cổng trường đại học Paris Diderot, Jeon Jungkook trước khi xuống còn kịp để lại một câu:
"Hay quá Choi Dongman, có gì em sẽ kể tốt về anh cho 'em dâu' tương lai nhé. Mà nếu anh muốn tốt hơn nữa thì cuối tuần này ghé Gatsby đi, David tổ chức tiệc sinh nhật ở đó, và chắc hẳn anh cũng không muốn em trai mình dự tiệc cùng với tên đó đâu nhỉ?"
Nói rồi em quay người đi ngay khi bắt gặp bóng dáng khệnh khạng đang dần dần bước tới.
Nhắc tới David, trong trường có mấy ai mà không biết đến gã. Một tên công tử đào hoa suốt ngày chỉ biết ra vào mấy quán bar và pub, trên người gã luôn xuất hiện tổ hợp mùi hương của rượu cùng với nước hoa hắc xịt. Mọi người trong trường luôn đồn rằng David cứ tới mỗi học kì mới đều 'đi săn' cho mình một con mồi ngon nghẻ, và thật không may, Jeon Jungkook khi mới bước vào giảng đường liền bị gã công tử bột kia tia trúng.
David bám lấy em bằng những phương thức vô liêm sỉ nhất, chỉ thiếu mỗi bước thuê người đánh sập căn hộ của Jungkook rồi bắt em về căn biệt thự to oạch ngay giữa trung tâm thủ đô. Các sinh viên trong trường cũng quá quen với cảnh tượng một người đuổi một người chạy trong khuôn viên vườn hoa và thỉnh thoảng còn lấy điều đó ra làm trò tiêu khiển sau mỗi tiết học dài ngợp toàn những triết lý và kiến thức nâng cao, tuy nhiên đối với Jeon Jungkook thì đây chính là một ác mộng. Gã ta cứ bám lấy em mãi không buông, thậm chí đến cả Choi Dongman và Edward cũng cảm thấy nghi ngại trước tình trạng này.
Cuối tuần này là sinh nhật của David, gã mời toàn bộ sinh viên khoa nghệ thuật của trường và hiển nhiên, Jeon Jungkook được đặc cách nhận tấm giấy mời lòe loẹt với hàng tá câu từ sến sẩm như 'em yêu', 'bé cưng' hay đại loại thế. Nói đi cũng phải nói lại, David tuy rằng tính cách chỉ bằng tấm thảm chùi chân nhưng tài năng của anh ta lại không phải thứ có thể đem ra đùa cợt. Chẳng phải dễ gì khi trở thành sinh viên ưu tú của trường đại học danh giá bậc nhất cả nước, thậm chí vì thứ gọi là 'tài năng thiên bẩm' ấy, David thậm chí còn được các thầy cô trong trường ưu ái đến mức khó tin.
"Này người đẹp, em đã hứa cuối tuần sẽ tới mà, phải không?"
"Tôi tới vì suất học đặc biệt với giáo sư, mong anh đừng hiểu nhầm. Còn nữa, tôi có một điều kiện."
"Sao cũng được, chỉ cần Jeon tới thì dù cho có phải mua lại quán bar đó thì anh cũng sẵn lòng."
Lại là mấy câu tán tỉnh buồn nôn ấy, Jungkook nghĩ vậy, nhưng khả năng điều đó trở thành hiện thực đối với David thì lên tới 95%, 5% còn lại chỉ là con số tác giả thêm vào để tăng phần thực tế.
Dù sao gã ta cũng chẳng làm gì quá đáng với Jeon Jungkook, dẫu cho có vô liêm sỉ đến mấy, David cũng chưa từng có những hành động vượt quá giới hạn nên việc được một chàng trai tóc vàng mắt xanh giàu có theo đuổi cũng là một loại trải nghiệm mà mọi cô gái đều muốn thử. Lần này em đồng ý đến dự bữa tiệc đó là để đổi lấy suất học đặc biệt cùng với vị giáo sư nổi tiếng góp mặt trong buổi thuyết trình hai năm về trước, chỉ duy nhất ba sinh viên được tham gia, trong đó có David, vậy nên suy cho cùng, Jungkook hoàn toàn không phải người thiệt thòi trong đợt 'giao dịch' này.
Gần hai năm sống ở Paris, em được làm quen với đủ loại tiệc tùng lớn nhỏ, cứ mỗi tháng, người kia đều chuyển cho em một số tiền với những số không dài ngoằng nên Jungkook cứ việc tiêu xài thỏa thích. Xét về độ ăn chơi thì cũng chẳng kém những người bạn sống ở đây là bao.
------------
"Anh Dongman! Anh không thể làm thế với em được!"
"Xin lỗi nhóc, hôm nay anh có việc bận rồi, bảo người khác đi cùng đi."
"Thật sự là không có ai cả..."
"Em có nhiều bạn mà Kookie, rủ họ đi chung đi, anh đoán David sẽ không thấy khó chịu đâu."
"Em sẽ mách Ed!"
"Thách đó, em ấy đang đi cùng với anh này."
"H- hai người?"
Jeon Jungkook đứng giữa đường lớn, đôi mắt mở to nhìn vào màn hình điện thoại đang hiển thị cuộc gọi với người tên Dongman rồi một lần nữa đưa lên tai. Đầu dây bên kia sột soạt một hồi rồi giọng nói không thể quen thuộc hơn truyền đến:
"Thôi nào Jeon, anh David sẽ không làm gì cậu đâu."
"Đúng rồi, David tốt mà."
Là giọng nói của người 'anh trai' yêu dấu.
"Mới hôm trước hai người còn nói anh ta phiền phức mà?"
"Vậy nhé! Lúc nào về thì gọi anh qua đón."
Sau đó tà một tràng dài tiếng 'tít' báo hiệu rằng điện thoại đã mất kết nối, vậy là chỉ còn Jungkook phải tự mình cứu lấy mình đêm nay.
Chiếc taxi dừng lại trước cửa quán bar Gatsby, từ bên ngoài nhìn vào chỉ thấy một nhóm sinh viên ăn uống vui vẻ cùng với tiếng nhạc xập xình bắt tai, còn đối với Jungkook, đây chính sự khởi đầu của chuỗi ngày địa ngục tại thành phố Paris lộng lẫy.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Vip