Truyen2U.Vip - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 29

"Uống đi! Uống đi! Uống đi!"

Đám đông sinh viên vây quanh cậu trai nhỏ bé, mọi người giờ đây ai cũng nhuốm một ít men rượu nên bầu không khí càng lúc càng được đẩy lên cao trào. Jeon Jungkook đứng trong vòng tròn, bên cạnh em là David cũng đang cầm trên tay hai ly rượu lớn, chất lỏng màu hổ phách sóng sánh khiến đầu óc em cũng dần trở nên trì trệ.

"Thôi nào Jeon, cưng đã uống đủ cho một buổi tối rồi, giờ thì ngoan ngoãn để tôi đưa về nhà trước khi anh trai của em đến đập tan đám người ham vui này."

Jungkook nghe thấy tiếng người ồn ào bên cạnh, hai má em nóng rẫy ửng đỏ như trái đào chín khiến David phải nuốt khan đến vài chục lần, ấy vậy nhưng em vẫn cảm thấy chưa đủ, những ngón tay mảnh mai vươn ra lấy thêm một chiếc ly khác rồi ngay lập tức ngửa cổ uống cạn.

Mái tóc nhuộm nâu hạt dẻ dưới ánh đèn chuyển màu liên tục, đôi mắt dù có vương một làn sương mỏng do men rượu nhưng vẫn chất chứa biết bao tâm sự khiến người khác chỉ muốn đắm chìm vào những mảng lấp lánh trong đó.

Hôm nay cũng là sinh nhật của Kim Taehyung.

Lần cuối cùng hai người liên lạc với nhau đã trở thành một câu chuyện xa tới tít tận bảy tháng trước. Nội dung chỉ vỏn vẹn mấy câu về việc học tập của Jungkook và vài lời hỏi thăm gửi đến ông bà Kim cùng Park Jaemin. Taehyung đều đặn gửi tiền cho em vào mỗi tháng, tới tháng chín lại gửi nhiều hơn gấp đôi, dặn em đi mua vài thứ đồ hiệu coi như quà sinh nhật. Không một cuộc gọi, không một tin nhắn tử tế mà chỉ đơn giản là vài con chữ rớt dấu từ nội dung chuyển tiền.

Jeon Jungkook đối với việc này cũng chẳng hề hấn gì, điều đó càng làm em chắc chắn rằng tình cảm của bản thân đối với hắn cũng đã vơi đi ít nhiều.

Chỉ là năm nay tuyết rơi nhiều quá, lớp tuyết dày phủ trắng cả mảng sân sau của quán bar.

'Giá mà giờ này chú ở đây...'

Phải rồi, chỉ khi đầu óc không còn giữ được tỉnh táo em mới để bản thân nghĩ tới hắn. Bữa tiệc gần tàn, mọi người ai nấy đều vội vã rời đi trước khi tuyết rơi lớn hơn làm cản trở việc lưu thông trên các con phố lớn nhỏ. David ngỏ ý muốn đưa em về nhưng Jungkook dù có say đến mấy vẫn ý thức được rằng người đàn ông này tuy không phải người xấu nhưng tốt nhất vẫn là nên giữ khoảng cách với gã.

Điện thoại di động trong túi áo rung lên, là Dongman gọi.

"Em chơi vui không? Giờ anh tới đón nhé?"

Jungkook đi ra đến cửa, chênh lệch nhiệt độ khiến vai em bất giác so lại.

"Vơnggg."

"Kookie say rồi? Mười phút nữa anh đến nơi, nhớ đeo găng tay vào nhé, ngoài trời lạnh lắm."

Lại là tiếng 'tít' dài phát ra, Jeon Jungkook không thích nghe âm thanh này vào mùa đông, điều đó khiến em cảm thấy bản thân thật cô đơn ở ngay giữa thủ đô đông đúc nhộn nhịp này.

Paris lộng lẫy quá! Ngay cả khi thời tiết khắc nghiệt nhất thì nơi đây vẫn mang một nét đẹp khiến người đến kẻ đi nao lòng. Jungkook lặp lại chuỗi hành động tắt mở màn hình điện thoại trong vô thức, bỗng nhiên em muốn nghe giọng hắn quá. Muốn gửi lời chúc mừng sinh nhật, muốn hỏi hắn dạo này sống có tốt không, đã có người thương chưa, hoặc đơn giản chỉ là hắn có nhớ em không? Càng nghĩ càng thấy tủi thân, trong khi ai nấy đều mau chóng trở về nhà với gia đình, cùng nhau chuyện trò bên cạnh lò sưởi ấm áp thì Jungkook lại chẳng biết bản thân phải làm gì ngay lúc này.

Em chán nản ngồi xổm xuống nơi mấy bông tuyết trắng xóa vừa đọng lại, bàn tay dù đang lạnh cóng nhưng vẫn cố vươn ra chạm vào mấy hạt li ti đang ngày một dày hơn. Ban nãy khi ra khỏi nhà Jungkook đã để sẵn đôi găng tay ra ngoài nhưng khi đó vì mải nói chuyện với Dongman nên quên khuấy đi, giờ thì hay rồi, mấy đầu ngón tay vừa nghịch tuyết tê buốt đến mất cảm giác. Đã hơn mười phút rồi mà vẫn chưa thấy chiếc xe ô tô quen thuộc xuất hiện, em mệt mỏi nhìn vào đốm lửa lập lòe ở phía ngôi nhà đối diện.

Rồi bằng một cách thần kì nào đó, giống như phép màu ngày Giáng Sinh hay đại loại như vậy, đôi găng tay trắng muốt chìa ra trước mặt em, ngay sau đó là gương mặt mà Jeon Jungkook tưởng chừng như sẽ chẳng bao giờ chịu xuất hiện ở nơi này.

"Ơ?"

------------

Tháng mười hai luôn chứa đầy rẫy những điều bất ngờ.

Điển hình như việc Jungkook xuất sắc nhận được suất học đặc biệt mà không phải nhờ đến buổi tiệc sinh nhật của David, hay là việc Dongman cùng với Edward thực ra đã sớm thành một đôi trước cả khi em kịp nhận ra, nhưng bấy nhiêu đó vẫn chưa phải là phép màu đẹp nhất!

Vậy phép màu đẹp nhất là gì?

Jeon Jungkook chưa kịp nghĩ xem đây có được coi là phép màu hay không thì bản thân đã nằm gọn trong lòng Kim Taehyung ở căn hộ trên tầng cao nhất tòa nhà Tour Défense.

Thức dậy trong tình trạng đầu đau như búa bổ, tất cả những gì em nhớ được chỉ là khoảnh khắc hai bàn tay lạnh cóng nằm yên trong túi áo khoác dày của hắn.

Bỏ qua con người vẫn đang mơ màng chìm trong mộng đẹp bên cạnh, Jeon Jungkook hớt hải tìm đường chạy vào nhà vệ sinh khi nhận ra còn mười phút nữa đã tới giờ vào học. Ca đầu ngày hôm nay là của một vị giáo sư khó tính, Jungkook không thể để hình tượng học sinh chăm ngoan sụp đổ chỉ vì người cùng em đi ngủ tối qua là Kim Taehyung.

"Koo!"

"..."

"Em đi đâu?" Giọng nói lè nhè vẫn mang vẻ ngái ngủ vang lên từ phía chiếc giường lớn.

"Muộn rồi, em phải đến trường."

"Chú đưa em đi!"

"Không cần đâu, em tự đi được."

"Vậy chiều chú đón em nhé?"

"Em đi đây."

Nói rồi Jeon Jungkook vội vàng xỏ chân vào giày sau đó chạy một mạch ra cầu thang máy. Em còn chưa kịp hỏi vì sao hắn lại xuất hiện ở đây, cũng chưa cả nhìn kĩ gương mặt mà bản thân thường gặp trong vài đêm mộng mị.

Kim Taehyung thất thần ngồi trên giường với mái đầu rối bù, hắn chỉ vừa mới tỉnh dậy và Jungkook đã vội vã rời đi, trông em không có vẻ gì là muốn tránh mặt hắn sau buổi đêm hôm qua, Jungkook bình thản cứ như đây chẳng phải việc gì bất ngờ cho lắm.

------------

"David! Tôi đã nói là không phải!"

"Cưng cũng mê anh mà, hôm qua còn ô-"

Lời nói chưa kịp thốt ra Jungkook đã vội chạy đến bịt miệng gã. Câu chuyện vốn chẳng có gì đặc sắc, chỉ đơn giản là tối qua trong lúc mọi người đứng dậy nhảy nhót, Jungkook bé nhỏ bị xô đẩy thế nào lại thành ra ôm chầm lấy David khiến giờ gã ta không ngừng lải nhải bên tai em.

"Đó là sự cố."

"Sự cố tình." David nhún vai, khuôn mặt đểu cáng cùng với vẻ đắc ý càng làm gã trông giống mấy kẻ lưu manh.

Em tức giận đá vào ống quần gã rồi bỏ ra ngoài cổng trường, người đàn ông kia vẫn cứ lẽo đẽo theo sau cho đến khi Jungkook đứng khựng lại.

"Này! T- tối nay anh rảnh không?"

"Với cưng thì lúc nào cũng rảnh."

Jeon Jungkook không còn thời gian quan tâm đến mấy câu tán tỉnh buồn nôn của gã mà chỉ muốn chuồn đi nơi khác thật nhanh bởi người đàn ông đang đứng ngoài kia. Cả ngày hôm nay bị David quấn lấy khiến em quên mất rằng có người đã hẹn chiều nay tới đón, nhưng Jungkook cảm thấy bản thân vẫn chưa sẵn sàng để đối mặt với Taehyung, chẳng phải hận thù gì, chỉ là tạm thời không muốn nhìn thấy hắn sau cả quãng thời gian dài.

Như những gì đã nói ở trên, tháng mười hai luôn đầy rẫy bất ngờ.

Jeon Jungkook cùng David đi ăn tối tại một nhà hàng không quá lớn, theo cảm nhận của em, bởi nếu nhà hàng đủ lớn, hoặc nếu Paris rộng như mọi người thường nói thì sẽ chẳng bao giờ có chuyện em gặp Kim Taehyung ngồi ăn cùng một cô gái tóc vàng mắt xanh nóng bỏng ở ngay chiếc bàn đối diện.

Hai người thậm chí còn mặc quần áo cùng một tone màu với nhau và cười nói vui vẻ mặc dù ánh mắt hắn đã liếc qua bên em tận bốn lần.

Kết thúc bữa ăn chẳng mấy vui vẻ, Jungkook để mặc David kéo mình xuống quầy thanh toán rồi ra xe ngồi, lúc này phía bên Kim Taehyung vẫn chưa kết thúc, hắn kiên nhẫn ngồi đó chờ người phụ nữ kia đi chỉnh lại lớp trang điểm.

Ngồi trong xe, điện thoại em rung lên vì thông báo từ ứng dụng trò chuyện.

Đừng đi với người kia.

Lát chú đưa em về.

Jungkook bĩu môi đọc hai dòng tin nhắn ngắn gọn, ấy thế mà chẳng biết điều gì xui khiến, em bảo David dừng xe rồi một mình đi ngược lại phía nhà hàng.

Cùng lúc đó, Kim Taehyung cũng đã kết thúc buổi gặp mặt bằng cái ôm xã giao đầy lịch sự.

"Kim, anh chắc là không muốn than gia buổi tiệc chứ?"

"Bé con nhà tôi đang chờ ngoài kia, tối nay em ấy ăn khá ít."

Lời từ chối đầy khéo léo ấy chưa bao giờ thất bại, ít nhất là trong trường hợp này.

Một đường đi thẳng đến nơi cục bông màu trắng đang đứng nghịch điện thoại, Taehyung mở rộng vạt áo măng tô, thành công giam Jeon Jungkook lại trong lồng ngực.

"Chú nhớ em quá."

------------

Happy Birthday Boo!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Vip