Truyen2U.Vip - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 30

"Sao chú lại tới đây?"

Jeon Jungkook mở lời, ngay câu đầu tiên đã mang rõ ý không thoải mái.

Paris vào những ngày cuối năm trở nên nhộn nhịp hơn bao giờ hết, tháp Eiffel cao lớn sáng rực giữa trời tuyết lạnh buốt như một ngọn đuốc khổng lồ. Hai người ngồi trên ban công của một quán café cạnh quảng trường đông đúc, Kim Taehyung chưa vội trả lời câu hỏi của em, ngón tay thon dài mân mê vỏ bao thuốc lá nằm trong túi áo măng tô.

"Người đi với em ban nãy là ai?"

"Chú trả lời em trước đã."

Tách cacao nóng vẫn bốc khói nghi ngút nhưng dường như chủ nhân của nó hoàn toàn không có ý định động vào.

"Chú tới công tác."

"Khi nào chú về?"

"Em hết lượt hỏi rồi."

Jungkook im lặng tựa vào lưng ghế, ánh mắt cụp xuống hướng ra dòng người đang chen chúc trước cửa một tiệm bánh ngọt nổi tiếng.

"Người đi với em ban nãy là ai?"

"Một người bạn ở trường em, David."

"Bạn gì mà lại đi ăn tối với nhau ở loại nhà hàng như vậy?"

Thanh âm của người đối diện bỗng nhiên trở nên cao vút khiến em cảm thấy chột dạ, hắn bị làm sao vậy chứ?

"Từ bao giờ mà bạn bè không được đi ăn nhà hàng ạ?"

"Cách cậu ta nhìn em không giống bạn bè."

"Chú thì biết gì? Bạn thì sao mà không phải bạn thì sao? Cả năm trời một lời hỏi han dành cho em chú cũng keo kiệt, giờ lại ngồi đây quan tâm tới các mối quan hệ của em?"

Chưa để Kim Taehyung tiếp lời, giọng nói của Jungkook đều đều cất lên:

"Việc năm đó chú từ chối lời tỏ tình của em, em không còn quan tâm nữa, nhưng trên danh nghĩa thì chúng ta vẫn là người thân mà nhỉ? Sao người thân của em lại tiếc một câu chúc mừng sinh nhật vậy? Chú Taehyung?"

Giọng điệu bình thản tới mức Jeon Jungkook nói xong cũng tự thấy giật mình, thời gian qua em vốn tưởng bản thân đã chẳng còn để ý tới những việc này nữa, ấy vậy ngay lúc này lại trước mặt hắn kể lể như thể mình đã chịu nhiều uất ức lắm.

Taehyung không trả lời, hắn nhẹ nhàng năm lấy ngón tay cái đang bị bóp chặt dưới gầm bàn của Jungkook. Bé nhỏ của hắn chắc chắn đang cảm thấy rất tức giận.

"Chú sai rồi, chú xin lỗi em."

Tối hôm ấy, Kim Taehyung sau khi đưa em về căn hộ liền nhờ trợ lý đặt vé máy bay ngay trong đêm.

------------

Nếu chuyện gì cũng có thể giải quyết bằng lời xin lỗi thì Jeon Jungkook sẽ không phải xin nghỉ học vào sáng hôm sau vì đôi mắt sưng húp do khóc suốt bốn tiếng đồng hồ.

Lời xin lỗi có thể không giải quyết được, nhưng một chiếc cassette player thì có lẽ vẫn còn khả năng.

Em nghe được rồi, nghe hết những điều hắn muốn nói.

Hôm ấy trước khi đi, hắn để lại một hộp quà nhỏ bên cạnh khung ảnh của em trên bàn học, Jungkook lúc đầu không có ý định mở ra, sau cùng lại tò mò rốt cục bên trong chiếc hộp chứa cái gì.

Từng câu từng chữ Kim Taehyung thủ thỉ lọt vào tai em, kéo theo hai hàng nước mắt chảy dài trong đêm tối.

Khi đó Jungkook vội vàng lấy điện thoại ra rồi gửi đi mấy dòng tin nhắn:

-       Chu laf dồ hèn

-       Cos bản linh thif ddung trước măt em nois ddi

Tạm dịch: Chú là đồ hèn, có bản lĩnh thì đứng trước mặt em nói đi.

Con chữ rơi dấu tùm lum, Kim Taehyung trên máy bay không đọc được nên không biết mình đã bị em nhỏ đem ra chửi cả trăm lần trong đầu.

Khóc lóc xong xuôi, Jeon Jungkook chùm chăn ngủ một giấc đên tận chiều ngày hôm sau, Edward hết lời dỗ dành không được đành phải gọi Choi Dongman sang.

Đúng tám giờ tối, cửa căn hộ vang lên tiếng chuông cửa đặc trưng của Dongman, Jungkook lười biếng không thèm ra khỏi phòng đành hét to nhờ cậu bạn thân ra mở.

Anh vừa mới vào, túi xách trên tay chưa buông xuống đã gọi lớn:

"Kookie, em và chú Taehyung đã gặp nhau chưa? Hai người đ-"

Lời nói chưa dứt, Edward đã vội vã chạy lại bịt miệng anh người yêu.

"Honey, anh mà còn nhắc đến cái tên đó thì Jeon của em sẽ lại khóc thêm bốn tiếng nữa mất."

Ai mà ngờ được, người bên trong nghe thấy tiếng động liền hùng hổ đi đến túm cổ Dongman, hai mắt vẫn còn đỏ hoe long lên sòng sọc nhìn anh trông vừa buồn cười vừa sợ hãi.

"Anh đã biết gì rồi? Có phải hai người thông đồng với nhau, lừa gạt em suốt hai năm trời không?"

"Kookie bình tĩnh, nghe anh nói đã."

"Có phải hai người thấy em như vậy cảm thấy rất vui vẻ hay không? Choi Dongman, anh biết rõ là khi đó em đã vì chú ấy mà khổ sở trước mặt anh như nào..."

Tiếng nấc nghẹn lại vang lên, đôi mắt khô khốc hằn lên từng tơ máu dường như chẳng thể rơi thêm bất kì giọt nước mắt nào nữa.

Jeon Jungkook ngồi sụp xuống dưới chân anh, hai vai run rẩy chứa biết bao tủi hờn khiến Dongman cũng trở nên hoảng loạn.

"Kookie, em nghe anh nói đã."

"..."

"Chú Kim có nói sẽ tới đây công tác, muốn làm em bất ngờ nên..."

"Anh biết em không muốn hỏi việc đó mà."

Phòng khách bỗng chốc im lặng hơn bao giờ hết, Edward lấy cớ đi mua đồ ăn sau đó trả lại không gian yên ắng cho hai người.

"Chú ấy nói cho em rồi à?"

"Vâng, qua một băng cassette."

Choi Dongman không biết mình nên tiếp lời như nào, vốn dĩ anh đã cảm thấy có lỗi với Jungkook ngay từ khi gật đầu đồng ý với Kim Taehyung về việc giữ kín bí mật. Jungkook không khóc nữa, bàn tay em đỏ ửng do nắm chặt góc của chiếc cassette player.

"Anh gặp chú Kim từ buổi tiệc cách đây hai năm trước, khi ấy chú nói em cần một tương lai tươi sáng hơn. Anh biết em yêu chú, cũng biết chú thương em nhiều như nào, nhưng trên hết, anh biết rằng một khi chú nói ra tình cảm của mình, em sẽ bỏ mặc tất cả chỉ để ở lại nơi đó."

"Vậy hà cớ gì mà để em một mình dày vò bản thân trong mớ tình cảm ấy?"

"Em còn nhớ tối hôm chúng ta dự định qua nhà Hyungmin làm dự án chứ? Ban đầu anh hoàn toàn không có ý định nghe theo chú, cho đến khi nhìn thấy chú nói dối em rằng sẽ ngủ bên ngoài, Jungkook biết không? Anh lái xe đi được một đoạn liền thấy cửa nhà mở ra và chiếc xe ô tô màu đen vẫn đỗ ở đó. Anh biết em đã vì việc này mà khóc nguyên một buổi tối, nhưng chú Kim của em cũng chẳng khá hơn là bao."

"Tại sao trong suốt cả năm qua chú ấy không gọi điện cho em, cũng không hỏi han em như trước nữa? Có phải chú đã có người khác rồi không?"

"Ừ, không gọi nhưng biết mỗi ngày em ăn gì, gặp ai, hay thậm chí là cả lịch học của em nữa." Dongman nhún vai, thực ra anh chỉ mới biết điều này cách đây vài tháng. Kim Taehyung tuần nào cũng đều đặn gọi điện thoại cho Dongman, có hôm hai người thậm chí còn bỏ ra cả tiếng đồng hồ để nói về Jeon Jungkook cùng với mấy người bạn ở trường.

"Dạ?"

"Đợt trước chẳng phải chú có gọi nhưng em đều chỉ ậm ừ cho qua sao? Vậy nên chú ấy không gọi nữa, sợ em thấy phiền. Mà cũng khá bất ngờ, chú Taehyung thăng chức rồi, anh còn tưởng công việc sẽ bận rộn lắm, ai dè chú thậm chí còn biết được cả nghề nghiệp của bố mẹ David."

Bầu không khí một lần nữa rơi vào im lặng, Jungkook đã thôi không còn rấm rứt nữa, giờ em lại muốn gặp hắn hơn. Không biết Taehyung đã đọc được hai dòng tin nhắn kia chưa.

"Vậy giờ em định như nào?"

"Em không biết ạ..."

"Gọi điện đi. Giờ anh ra ngoài tìm Ed."

Choi Dongman đứng dậy, chưa được quá ba bước đã nghe thấy giọng nói lí nhí đằng sau:

"Cảm ơn anh."

------------

Lúc Kim Taehyung về đến nhà đã là trưa ngày hôm sau, mở điện thoại ra là hai dòng tin nhắn sai chính tả của ai kia khiến hắn vừa thương vừa buồn cười.

Đây không phải lần đầu tiên hắn đến Paris kể từ khi Jungkook sang đó học. Mỗi tháng Taehyung đều tới, cường độ nhiều đến mức hắn phải mua thêm một căn hộ lớn để tiện đi lại, chỉ là mỗi lần ghé qua, ngoài việc âm thầm đi theo sau em thì không còn gì khác.

Từ khi em đi, Kim Taehyung biết bản thân mình đang sống như một cỗ máy vô tri được lập trình sẵn bởi những câu lệnh khô khan. Thức dậy, đi làm, về nhà, ăn và ngủ. Tất cả đều được lặp đi lặp lại đến mức nhàm chán làm hắn cảm thấy mình chẳng còn thiết tha điều gì, và dường như thứ duy nhất có thể chạm đến tâm hồn nhạt thếch đang dần héo mòn ấy là tiếng gọi "chú ơi" ngọt ngào của người nào đó cách xa cả nửa vòng Trái Đất.

Vậy nên thứ động lực duy nhất khiến Taehyung lao đầu vào làm việc chính là bốn ngày cuối tháng, khi mà hắn có thể lấy lí do đi công tác để có thể nhìn thấy dáng hình bé nhỏ mà bản thân đã nhớ nhung hằng ngày hằng giờ.

Và lần này cũng không ngoại lệ, Kim Taehyung vốn định chỉ tiếp tục theo sau lưng em nhỏ như những lần trước, nhưng khi nhìn thấy hai bàn tay bé xinh của em trở nên đỏ ửng do đứng ngoài trời tuyết lâu, bước chân hắn không kìm được mà chạy đến đưa em đôi găng tay trăng muốt. Thật ra chẳng cần chờ đến lúc đó, Taehyung thực chất đã muốn chạy đến ôm lấy em ngay từ khi thấy khuôn mặt méo xệch đứng nghe điện thoại ở con đường kế bên dòng sông Seine.

__________
Hêh chap sau ngọt ><

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Vip