Chap 31
Tiếng chuông điện thoại réo rắt vang lên trong màn đêm tĩnh mịch khiến chủ nhân của nó bừng tỉnh khỏi giấc ngủ chập chờn. Kim Taehyung khó khăn nhấc mí mắt đã mỏi nhừ vì hoạt động trên máy tính quá lâu, tay chân quờ quạng một hồi mới thành công bắt được chiếc điện thoại vẫn còn đang rung lên kịch liệt. Trên màn hình hiển thị dòng chữ mà đã rất lâu chưa hề gọi đến, cơn buồn ngủ chợt bay đi trong tích tắc, hắn lấy tay dụi mắt vài lần mới dám ấn vào nút nghe máy.
Giọng nói trong trẻo còn vương lại vài thanh âm thút thít vang lên, Kim Taehyung ngơ người mất vài giây rồi chậm rãi đáp lại.
"Làm bạn trai em đi."
"Ừm."
"Ok, vậy... ngủ ngon."
"Ừm. Em đừng ngủ ngon."
Cuộc trò chuyện đã kết thúc được cả tiếng, hắn ngồi trên giường với đôi mắt đờ đẫn như chưa hoàn toàn tỉnh táo nhìn chằm chằm kim giây của chiếc đồng hồ phía đối diện.
Một lúc sau lại vội vàng gọi điện cho cậu thư ký vẫn đang ngái ngủ để đặt vé máy bay rồi lấy đại mấy bộ áo quần bỏ vào vali, bộ dạng hớt hải đến mức vấp cả ngón chân vào cạnh tủ mà bản thân hắn cũng chẳng để ý.
------------
Khi Kim Taehyung đặt chân xuống sân bay Roissy đã là bảy giờ sáng ngày hôm sau tại Paris. Cho đến giờ hắn vẫn còn đang mông lung về cuộc đối thoại ngắn ngủi cách đây mười bốn tiếng. Hình như lúc đó Jungkook có gọi cho hắn nói gì đó về việc làm bạn trai của em, mà hình như khi đó Taehyung cũng nói đồng ý rồi.
Từ sân bay về trung tâm thủ đô mất đến hai mươi lăm phút, trong hai mươi lăm phút đó bộ não được người người thán phục của Kim Taehyung đã kịp xuất hiện hàng trăm cuộc hội thoại có thể xảy ra khi hắn gặp em.
Chiếc taxi dừng lại trước cổng một căn hộ lớn nằm ngay gần sông Seine, dây thường xuân leo kín bức tường không những không khiến nó trở nên cũ kĩ mà càng tôn lên vẻ đẹp thơ mộng như được mang ra từ những cuốn truyện cổ tích dành cho trẻ em.
Đứng trước cửa một hồi lâu Taehyung mới chợt nhận ra mặc dù ngôi nhà này là hắn mua tặng Jungkook khi em vừa lên đại học nhưng chìa khóa thì chỉ có duy nhất một bộ. Chẳng mất đến một phút, điện thoại vang lên mấy tiếng tút tút, giọng nói ngái ngủ từ đầu dây bên kia vang lên.
"Alo?"
"Này nhóc, giờ tôi đang đứng trước căn hộ của Kookoo nhưng không có chìa kh-"
Vẫn là giọng nói ngái ngủ đó nhưng dường như đã pha thêm một đống sự tức giận cùng khó chịu, Choi Dongman gầm lên một tiếng rồi ngay lập tức tắt máy:
"VẬY THÌ ĐI MÀ GỌI JUNGKOOK, MẮC GÌ CHÚ PHẢI GỌI TÔI?"
'Ừ nhỉ...'
Một lần nữa, đầu óc nhanh nhạy của Kim Taehyung lại hiện thêm hàng chục cuộc đối thoại nhằm giải thích lí do vì sao giờ này bản thân lại xuất hiện trước cửa nhà em nhỏ.
Ấy vậy nhưng tiếng kim loại từ bên trong đã lạch cạch vang lên ngay khi kịch bản trong đầu của hắn mới chỉ tiến đến số mười hai.
"Ch- Chú?"
Jeon Jungkook đứng trước cửa, áo thun trắng dài tay cùng với chiếc quần ngủ in hình thú mỏ vịt Perry trông hết sức ngộ nghĩnh đang căng phồng lên vì bị gió lùa vào, lông tơ trên người em dựng đứng kèm theo từng mảng da ga nổi lên nhìn hết sức đáng thương. Thế nhưng với bộ não vẫn còn trì trệ của ai kia thì nào có kịp nhận ra sự khác lạ của người đối diện, Kim Taehyung trong vô thức thốt ra vài từ khiến bầu không khí dường như đạt tới mức tối đa của sự kì dị.
"Jungkook ơi, v- vậy là chúng ta yêu nhau hả?"
------------
18:00 pm, Paris.
Cổng trường đại học Paris Diderot, từng tốp sinh viên cùng nhau ra về sau nhưng ca học mệt mỏi, Jeon Jungkook cũng là một trong số đó, giờ đây em chỉ muốn về nhà cùng Edward rồi ngủ một giấc đến tận trưa ngày hôm sau. Nhưng đó chỉ là những suy nghĩ xa vời của em, khi mà người lẽo đẽo theo sau là David, Jungkook biết chắc sẽ phải dây dưa với gã ta ít nhất nửa tiếng đồng hồ mới có thể được thả đi.
"Thôi nào Jeon, cưng không thể để anh một mình đi dự bữa tiệc ngớ ngẩn đó được."
"Đi mà mời mấy đứa con gái hay xách váy chạy theo anh ấy."
"Haha, giọng nói của cưng là đang ghen sao?"
"Anh bị thần kinh à?"
Hai người một trước một sau đi đến tận trước cửa nhà, tên đàn ông này chưa bao giờ làm em cảm thấy yên ổn mỗi khi gặp gã.
Trong lúc Jungkook còn đang bất lực đuổi 'khách', từ đằng sau, cửa nhà đột ngột mở ra rồi va vào em, David mừng như bắt được vàng liền dang hai tay ra đỡ, kết cục cả hai người ngã ào xuống bậc thềm lớn ngay dưới chậu cây nhỏ.
Kim Taehyung nhìn thấy một màn này như bị đông cứng, hai mắt trợn ngược nhìn gã đàn ông đang tranh thủ ôm ấp bé con nhà mình. Hắn tức giận tới mức không thèm để ý bản thân đang mặc tạp dề mà xông ra túm lấy cổ áo David.
"Sao mày dám động vào Jungkook của tao?"
Người vừa được gọi tên giờ mời lồm cồm bò từ dưới đất lên, mắt thấy 'chú' của mình đang bặm trợn nói một đống tiếng Hàn trước mặt gã người Pháp liền không nhịn được mà ôm bụng cười.
"Chú, em không sao mà. Để người ta về đi, chú làm em xấu hổ quá."
"Vậy nhé David, anh tìm người khác đi, hôm đó tôi có việc bận rồi, à với cả..."
Em khẽ liếc mắt về phía Kim Taehyung vẫn còn đang hậm hực, trước khi bước vào nhà còn để lại một câu khiến cả hai người ông đều đỏ mặt.
"Người yêu tôi đang ở đây, nếu anh muốn thì có thể xin phép chú ấy."
Kim Taehyung đỏ mặt vì được 'em người yêu' khẳng định chủ quyền.
David thì đỏ mặt vì tức mà không thể làm gì được.
Thu lại khuôn mặt đắc thắng của mình, Taehyung vui vẻ chạy theo sau em nhỏ vào trong, bỏ lại gã người Pháp vẫn còn thở hồng hộc ngoài kia.
"Kookoo, chú người yêu của em về rồi đây."
"Chúng ta mới gặp nhau ngoài cửa thôi chú."
"..."
"Em đói rồi, ăn cơm xong chú phải ngồi nói chuyện với em."
"Chuyện gì cơ?"
"Chuyện quan trọng lắm."
Chuyện quan trọng mà Jeon Jungkook nói ban nãy thật ra cũng chẳng có gì. Em và hắn ăn cơm xong liền ra sofa ngồi xem phim, chỉ có điều là mỗi người ngồi một đầu của ghế.
Kim Taehyung tuy mắt vẫn dán lên bộ phim truyền hình nhưng mấy ngón tay thì đang xoắn hết vào nhau.
'Sao Kookoo không để ý đến mình?'
'Chẳng lẽ em ấy giận chuyện mình đeo tạp dề ra ngoài?'
'Không! Kookoo chẳng bao giờ để ý tới mấy việc đó đâu.'
'Nhưng em ấy bảo muốn nói chuyện, giờ lại ngồi xem phim là sao?'
'Argh! Mình không thể giữ im lặng như này được.'
"Chú!"
Tiếng nói của người vừa được hắn réo cả trăm lần trong đầu vang lên, cắt đứt mấy dòng suy luận ngớ ngẩn của Taehyung.
"H- hả?"
"Chú có gì muốn nói với em không?"
"Nói gì là sao?"
"Ví dụ như... những việc đã xảy ra."
Kim Taehyung nghe đến đây liền thoáng rũ mi, em nhỏ nhà hắn nghe được chiếc băng cassette đó thì chắc chắn đã biết hết mọi chuyện, nhưng có vẻ em vẫn cảm thấy sợ hãi, em sợ rằng những lời đó không hoàn toàn là sự thật, hoặc có lẽ ý nghĩa thực sự của chúng không giống như những gì em hiểu. Chung quy thì vẫn là do hắn, Jungkook dường như bị ám ảnh bởi quá khứ lúc mà hắn nói hai người không giống nhau.
Nghĩ vậy, Kim Taehyung xót xa tiến lại gần em nhỏ, một đường ôm gọn cơ thể mềm mại ấy vào trong lòng. Mái tóc nhuộm nâu của em mềm mại tựa những sợi lông vũ quanh quẩn ngay trước đầu mũi hắn, hương thơm nhẹ nhàng như những cánh hoa anh đến mùa nở rộ khiến trái tim Taehyung vô thức đập nhanh một nhịp.
Chính là khoảnh khắc này, khoảnh khắc Jeon Jungkook nhón chân đặt lên môi hắn một nụ hôn vương đầy hương nước ép dâu, khoảnh khắc hắn chìm trong phiến môi thơm nồng vị soju ngọt ngào.
"Chú không có gì để nói đâu, nhưng mà chú yêu em. Trước kia hay bây giờ đều không thay đổi."
"Vậy mà chú cứ làm em đau mãi thôi."
"Chú biết rồi, chú xin lỗi bé con."
"Nhưng em thương chú nhiều lắm, kể cả lúc đó chú không yêu em, em lúc nào cũng thương chú thật nhiều."
Kim Taehyung đau lòng, vòng tay lại siết chặt thêm một chút như muốn bù đắp hết tất cả những gì em đã phải chịu đựng trong suốt quãng thời gian qua, nhưng hắn hoàn toàn biết rằng chỉ nhiêu đây thôi sẽ không bao giờ đủ.
"Đợt trước chú tham gia một dự án liên quan tới cung hoàng đạo nên có tìm hiểu qua. Kookoo biết không, chú thuộc cung Ma Kết, trong sách nói những người thuộc cung này thường rất khó chiều, nhưng chú lại nghĩ không phải."
"Vì sao ạ?" Em ngẩng đầu lên, đôi mắt long lanh mở lớn gần ngay trước mặt khiến trái tim của Taehyung như muốn tan chảy.
"Vì chú thuộc cung Ma Kết nhưng lại cảm thấy sao cũng được, có em là được."
Jeon Jungkook nghe xong hai má lập tức trở nên ửng hồng, khuôn miệng nhỏ nhắn cười khúc khích rồi rướn lên thơm một cái thật kêu vào cằm người đàn ông phía trên.
"Chú dẻo miệng quá đi."
Hai người một lớn một nhỏ cùng nhau nằm trên sofa hết một buổi đêm, những tiếng thủ thỉ tựa như rót mật liên tục phát ra như muốn xoa dịu hết thảy vết thương lòng của đối phương.
Chẳng phải tự nhiên Kim Taehyung cách nửa vòng Trái đất sau khi nghe em nói muốn mình làm bạn trai liền tức tốc đặt vé máy bay để có thể gặp Jungkook và nghe chính miệng em thốt ra những lời ngọt ngào đó.
Cũng chẳng phải tự nhiên Jeon Jungkook sau khi được Choi Dongman giảng giải một hồi lại vội vàng cầm máy lên bấm dãy số bản thân sớm đã thuộc lòng để nói ra những lời mà vào lúc chuẩn bị bước lên máy bay sang Paris em đã tin rằng mình sẽ không bao giờ có thể nói lại lần nữa.
----------
Kakaka có lỗi chính tả mọi ngừi cmt để mình sửa luôn nhaaaa
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Vip