Truyen2U.Vip - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 4

Một hồi lâu sau khi Jungkook đã chơi đủ các trò dành cho trẻ em, Kim Taehyung đưa em đến quán pizza gần quảng trường. Em nhỏ nhà hắn rất thích pizza hải sản và mì ý ở đây. Vì không phải nhà hàng nổi tiếng và nằm ở góc khuất quảng trường nên quán không có nhiều khách, tuy vậy đồ ăn lúc nào cũng tươi ngon nóng hổi, vậy nên mỗi cuối tuần Taehyung đều đưa em nhỏ đến ăn.

Cả hai vừa bước vào, mùi bánh mới ra lò và những mẻ khoai tây chiên vàng ươm đã xộc vào mũi. Hai bác chủ quán thấy một lớn một nhỏ đến thì vui vẻ ra đón.

"Hai chú cháu đến rồi đấy à?"

Người nói là bà chủ quán, dường như sự có mặt của họ đã trở nên quá quen thuộc với nơi này, vì thế khi Taehyung vừa bế Jungkook trên tay liền bị bác chú quán ẵm mất. Jungkook bị 'cướp' khỏi vòng tay của chú nhưng cũng không hề khó chịu mà em còn cười rất tươi. Ông chủ quán thấy hai vị khách quen vào liền theo thói quen mà làm một phần pizza hải sản và hai suất mì ý sốt kem.

"Chà Jungkookie có nhớ bà không nào?" – Bà chủ vui vẻ hỏi em nhỏ.

"Dạ có, Gukkie nhớ pizza lắm bà ơi."

"Vậy bé chỉ nhớ pizza chứ không nhớ bà hả bé ơi?"

Nghe giọng bà chủ hơi buồn nên Jungkook vội ôm mặt bà, chiếc đầu nhỏ tròn ủm của em lắc lắc.

"D...dạ bé có mà, bé có nhớ bà mà, bà đừng buồn rồi hong cho bé ăn nha bà, bé đói lắm rồi bà ơi" – Em nhỏ phụng phịu nhìn yêu chết đi được. Môi nhỏ hồng nhuận như trái dâu tây chu ra cùng với hai chiếc má bánh bao trắng mềm.

Bé ơi em thật biết cách lấy lòng người lớn mà.

Kim Taehyung nãy giờ bị coi như vô hình liền biết điều ngồi xuống bàn lau dĩa và thìa cho em. Sau khi chơi đùa chán chê với Jungkookie, cuối cùng bà chủ mới đặt em xuống chiếc ghế nhỏ đối diện hắn sau đó quay vào bếp làm nốt mẻ khoai tây chiên.

Trong quán luôn có một kệ sách nhỏ dành cho trẻ em, hai ông bà rất tâm lý, sợ các em nhỏ trong lúc chờ đồ ăn sẽ quấy nhiễu nên đã chuẩn bị sẵn những quyển sách tô màu và màu vẽ để các em có thể chơi trong lúc không có gì làm. Jungkook lon ton lấy cuốn in hình một chú hổ và một chú thỏ nhỏ, em ngoan ngoãn ngồi im lặng tô màu, hai mắt xinh xắn mở lớn trông thật tập trung. Kim Taehyung ngồi đối diện thấy em 'làm việc' hăng say như vậy cũng không nỡ làm phiền bèn lấy giấy tờ ra đọc.

Một lúc sau khi mùi đồ ăn đã bay cả ra ngoài khiến em nhỏ nào đó bụng đói cồn cào đành phải buông bút màu xuống. Bàn tay nhỏ cầm lấy tay áo chú giật giật.

"Chú ơi em đói quá đi" – Jungkookie ủ rũ.
Thấy em kêu đói hắn liền cất gọn giấy tờ của mình đi, bàn tay lớn ôm lấy hai má bầu bĩnh xoa nhẹ.

"Kookoo chịu khó chờ một chút ông bà làm sắp xong rồi" – Taehyung vừa xoa vừa chọt chọt vào má em.

Jungkook bị chú chọt liền cười khanh khách, mỗi lần Taehyung dùng những ngón tay thon dài đẹp đẽ của mình chọc vào má em đều làm em thấy nhột nhột và Jungkookie còn cảm nhận được chiếc má bánh bao của mình lún nhẹ xuống nữa. Em rất là thích nha!

Lát sau ông chủ một tay bê pizza, tay còn lại là món mì ý sốt kem vẫn đang bốc khói nghi ngút mà Jungkook thích nhất.

"Đây đây đồ ăn ra rồi đây, Jungkookie đói chưa nào?"

Ông chủ đặt thức ăn xuống xong còn nựng em nhỏ một cái. Jungkookie nhà ta thấy đồ ăn thì mắt lóe sáng nhanh chóng cầm chiếc bát nhỏ của mình đưa cho chú.

"Chú chú nhanh cho em mì đi ạ" – Em nói mà hai mắt cứ nhìn chằm chằm vào đĩa mì ý sốt kem ngon miệng kia.

"Được rồi Kookoo bình tĩnh nào, chú sẽ lấy cho em mà, chú đâu để em chết đói cơ chứ" - Taehyung vừa cắt mì vừa cười. Bé nhỏ nhà hắn chắc hẳn hôm nay đã rất mệt nên mới đói như vậy.

"Bé mời ông bà, bé mời chú ạaa"

Dù có đói đến mấy thì Jungkook cũng vẫn là đứa nhỏ ngoan ngoãn được chú Taehyung dạy dỗ cẩn thận. Khi gặp người lớn phải chào, khi ăn phải mời, sai phải xin lỗi, phải biết nói lời cảm ơn. Em quả thật đã lớn lên trong từng sự chỉ dạy của hắn.

Nói rồi hai người bắt đầu bữa ăn một cách ăn ngon lành. Chú lớn thi thoảng sẽ ngẩng lên gắp cho em vài con tôm vào bát nhỏ, khi lại lấy thêm tương cà chua cho em, rồi lại cẩn thận lau vụn bánh hoặc ít nước sốt dính trên chiếc miệng nhỏ xinh kia. Em nhỏ thì từ đầu buổi vẫn luôn tập trung đem thức ăn bỏ vào miệng, lấp đầy bụng đói. Đôi khi được chú trêu thì lại cười khanh khách.

Khung cảnh một lớn một nhỏ tưởng chừng sẽ tẻ nhạt chán ngắt nhưng đối với Taehyung và Jungkook lại ấm áp, hòa hợp đến lạ thường. Trong mắt họ chỉ có đối phương, tuyệt đối dành trọn cho nhau những khoảnh khắc ngọt ngào nhất, không một ai có thể chen chân bước vào...

Sau khi kết thúc bữa ăn, Taehyung đưa em về nhà, tắm rửa, thay quần áo cho em trước sau đó mới đến mình. Em nhỏ Jungkookie được chú tắm táp thơm tho thì ngoan ngoãn ngồi trên giường chờ chú, trong tay là quyển truyện cổ tích mà em thích nhất. Tối nào trước khi đi ngủ Kim Taehyung cũng đọc cho em một quyển truyện bất kì, và đây là quyển được em được nghe nhiều nhất – Chú cáo Gon.

Hắn bước ra với chiếc áo thun cùng quần đùi trắng thoải mái, bước đến giường nhấc bổng em nhỏ lên. Jungkookie được chú bế lên cao thì vui vẻ cười đến híp cả mắt. Sau một hồi nô đùa em mới được chú đặt xuống giường, đắp chăn cẩn thận.

"Kookoo có muốn nghe chú đọc truyện không?" – Taehyung ngồi dựa vào thành giường, ánh mắt ôn nhu nhìn xuống mái đầu tròn ủm của Jungkookie đang lấp ló trong chăn.

"Dạ có, em muốn nghe 'Chú cáo Gon' chú ơi"

Em nhỏ thò tay lấy quyển truyện đã bị bỏ lại cuối giường lúc em và chú chơi 'máy bay' ban nãy.

"Lần này chú nhớ đọc hết nha chú, mọi khi chú toàn ngủ quên thôi" – Em càu nhàu.

"Là em ngủ quên hay chú ngủ quên, hửm?"

Taehyung nhéo nhéo chiếc mũi nhỏ xinh của em rồi bắt đầu kể.

Em nhỏ im lặng nghe chú đọc, giọng nói ấm áp, nhẹ nhàng ấy như đang vỗ về những mệt mỏi và tủi hờn trong ngày hôm nay của Jungkook. Được một lúc thì hai mắt đã không thể mở nổi nữa, em chìm vào giấc ngủ ngọt ngào nhờ sự dịu dàng của hắn.

Em của hắn vốn ngây ngô như thế. Hắn biết hôm nay em đã trải qua một ngày có thể coi là quá sức đối với em, nhưng em không mè nheo hay quấy nhiễu, khi gặp hắn trên trường, kể cho hắn nghe những gì em đã gặp phải, em không nói nhiều về cảm giác hoảng sợ của bản thân mà chỉ nói rằng em nhớ hắn, sau đó thơm lên từng tấc da thịt trên khuôn mặt hắn như để tự an ủi tâm hồn non nớt còn đang run rẩy.

"Chính là con cáo Gon chuyên gây hại đây rồi."

Đọc đến đây nhìn xuống thấy bé nhỏ đã an ổn chìm vào giấc ngủ Taehyung mới thầm thở phào nhẹ nhõm. Hắn chưa từng kể cho em về cái kết của cuốn truyện này.

'Chú cáo Gon' là truyện cổ tích của Nhật Bản. Không như những câu truyện cổ tích với cái kết có hậu khác, 'Chú cáo Gon' lại mang một cái kết đầy đau thương và tiếc nuối. Taehyung không bao giờ muốn em nhỏ nhà hắn nghe về cái kết ấy nên mỗi lần đọc đến gần cuối, hắn thường lấy một lí do nào đó để kết thúc rồi dỗ cho em ngủ.

Vậy mà Jungkookie hết lần này đến lần khác yêu cầu hắn phải kể cho em. Thậm chí có lần suốt một tuần trời hắn đã phải kể đi kể lại nhưng may mắn làm sao, bé con của hắn hôm thì ngủ quên, hôm thì cố thức nhưng Taehyung đã cố ý đọc chậm lại khiến em không thể nào biết được rốt cục chuyện gì sẽ xảy ra với Gon.

Sau khi cất truyện Kim Taehyung mới thoải mái nằm ôm Jungkookie bé nhỏ vào lòng. Hắn hết xoa rồi lại hít lấy hít để mùi hương trên tóc em. Hắn rúc vào cần cổ thon nhỏ, cọ cọ tóc vào đó khiến em nhỏ cựa mình, sau đó bản thân lại cười đến ngây ngốc.

Em ngủ, đôi mi dài cong vút khẽ động, em tựa như một thiên sứ được Chúa ban xuống cái cuộc sống khô khan tẻ nhạt của hắn. Buộc hắn yêu thương, chiều chuộng em, dành cho em tất thảy sự sủng nịnh mà hắn có. Rồi dần dần em từng bước khiến cho cuộc sống của hắn giống như một vườn hoa đầy màu sắc.

Em tô lên đó những gam màu tươi vui, em giống như ánh mặt trời soi rọi tâm hồn u ám của hắn. Sở dĩ khu vườn đẹp đẽ này tồn tại là vì em. Vì khi thiếu đi Jeon Jungkook, thiếu đi những hạt nắng em ban, khu vườn sẽ lại mất đi vẻ đẹp của chúng, sẽ chẳng còn gì có thể xoa dịu tâm hồn của Kim Taehyung.

Em là tất cả những thứ đẹp đẽ mà hắn được ban tặng trên cuộc đời này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Vip