Đừng rời bỏ chị
Sáng sớm tỉnh dậy vừa đúng 7 giờ, một Bae Joohyun mắt thâm quầng, tóc tai thì bù xù hết chỗ nói, chăn gối đều nằm lăn lóc dưới ghế sofa, mắt liếc ngang liếc dọc, thầm nghĩ "ủa hôm qua không về sao?". Vừa nghĩ đến đó thì bật dậy đi về phòng chuẩn bị thay đồ rồi làm đồ ăn sáng cho bọn nhỏ, cánh tay vừa chạm vào nắm cửa thì cửa phòng khách bật mở. Hình ảnh mà chị nhớ nhung cả ngày hôm qua đang ở trước mặt chị đây này
Người đó là Kang Seulgi.
Cánh cửa phòng khách đóng lại một cái rầm, cho biết rằng đã có người về và chủ nhân của nó hiện tâm trạng không được vui, chị cũng thế. Cậu lướt qua chị, xem chị như không có ở đây và hoà vào không khí như chưa thấy gì. Một cái ôm cũng không có, một câu chào hỏi quen thuộc "Chào buổi sáng bà xã" nay cũng đâu rồi?, một nụ hôn đặt trên trán cũng đâu rồi? Cậu có biết khi lướt qua chị một cách vô tình như thế, đã khiến nước mắt của chị không chủ động mà cũng tự rơi xuống đất hay không?
Năm ngày qua từ khi cái ngày mà Kang Seulgi bỏ đi ra ngoài và không còn cư xử như một ông chồng gương mẫu của Bae Joohyun nữa. Chẳng có một lời hỏi thăm nhau dù là quan hệ chị em trong nhóm, không khí trong kí túc xá càng lúc càng ngột ngạt đến khó thở, em thậm chí chẳng kiêng nể chị vợ em hay là một vị leader trong nhóm mà còn đi uống rượu với bạn rồi bộ dạng say lướt khướt về nhà, em biết rằng chị chẳng thích mùi rượu với nước hoa xa lạ trên người em cơ mà? Chị biết rằng em muốn tránh mặt chị, thức dậy từ sáng sớm rồi đến tối mịt mới lòi đầu về, không có ngày nào mà em không uống cả. Từ khi nào mà Kang Seulgi của chị cứng đầu đến vậy?
Vẫn như mọi khi, chị vẫn ngồi đó, ánh mắt thẩn thờ trông rất xa xăm vẫn hướng về cánh cửa kia, chỉ mong người mình nhớ thương trở về...
Cạch
Ô....
Kang Seulgi của chị về rồi!
Vẫn là hành động ấy, cậu vẫn lướt qua chị như chưa từng thấy gì, tự mình thu về vỏ ốc của chính mình, đẩy chị ra xa khỏi cuộc sống mình, tuyệt nhiên không cho chị biết mình đang nghĩ gì. Đó là khi Kang Seulgi chẳng buồn quan tâm đến chị nữa và hiện giờ cậu chẳng muốn nhiều lời với chị....
Cánh tay của chị vương lên ôm lấy eo cậu một cách yếu ớt, âm giọng run run vang lên phá vỡ màng không khí quá đỗi yên tĩnh này...
"Seulgi ah..."
"Bỏ tay chị ra"
"Seul..gi..."
Chị lại khóc nữa rồi, cậu không thấy xót sao Kang Seulgi? Chẳng phải cậu nói không muốn thấy nước mắt của chị hay sao, vì như vậy cậu sẽ rất đau lòng, mà bây giờ thì sao, cậu cũng chẳng quay lại mà lau đi giọt mắt vì mình mà rơi. Cậu tháo tay chị đang quấn chặt eo mình, lạnh giọng nói
"Ngủ đi, muộn rồi"
"Đừng mà... Seulgi... chị xin lỗi..."
"Joohyun đi ngủ đi"
"Seulgi.. em đừng.. đừng như vậy.. nữa.. được không?"
"Em bảo chị về phòng và ngủ đi, đừng đứng đây nữa, tránh đánh thức các thành viên khác đấy"
"Ngủ với chị được không?"
Chị như là van xin Kang Seulgi, hãy ngủ với chị đi mà, hãy ôm chị ngủ và yêu chị thật nồng nhiệt đi, chị nhớ chết hơi cậu rồi, bữa giờ chẳng có hôm nào mà chị ngủ yên được, cậu biết không có vòng tay cậu chị cũng không ngủ được, vậy mà cậu vẫn bỏ chị lại một mình rồi ra sofa ngủ... Cậu chẳng nói chẳng rằng xoay người lại mở cửa phòng chị rồi đẩy chị vào, còn mình thì trở về phòng riêng với Seungwan...
Còn chị, không ngừng khóc giãy giụa trên giường, chị không thèm nể đến cái giường mà chị quý còn hơn nước xã vải mà bây giờ toàn nước mắt nước mũi tèm lem chay đầy trên gối. Hành động vừa nãy của cậu, làm chị tổn thương lắm biết không? Chị đã xuống nước với cậu bao nhiêu lần rồi, mà cậu vẫn không bận tâm đáp lại chị, chưa bao giờ chị thấy cậu giận chị lâu như vậy, cũng chưa bao giờ thấy cậu cách xa chị đến như vậy...
Cạch
Lại là cánh cửa phòng mở ra, một Kang Seulgi với trên người bộ đồ pajama con gấu quen thuộc mà chị tặng, ôi, thơm quá chừng, có mùi xã vải của chị nữa nè, thích ghê... Cậu đến bên giường chị, đứng đó nhìn chị trầm mặc, cậu khẽ thở dài... Bữa giờ chị bị cậu lạnh nhạt như vậy, đối xử như vậy, chị không trách cậu sao, không mắng ra mặt cậu sao, ngày thường hay dỗi ngược lại cơ mà... Chị xoay người lại, thấy Seulgi đứng đó, đôi môi nhỏ hồng mấp máy gọi tên cậu
"Seul... Seulgi..."
Lại khóc nữa...
Cậu nằm xuống cạnh chị, một tay để đầu chị gối, tay còn lại đặt lên eo chị siết nhẹ, ai đó được lúc chui vào hõm cổ cậu trốn, hít lấy mùi cơ thể của cậu, chị khẽ nở nụ cười, woa, chị nhớ chết cái con người này rồi
"Vẫn còn dỗi chị mà qua đây ngủ làm gì?"
"Vậy em về phòng nhé"
"Đừng..."
"Muốn đuổi người ta mà giờ kêu đừng là sao?"
"Em đó.."
"Em làm sao?"
"Giận hơi lâu rồi nha..."
Giọng chị bỗng trùn xuống, càng lúc càng nhỏ đi, cậu nghe thế liền lấy hai tay áp vào má chị, nâng khuôn mặt thiên sứ của chị lên, hôn vào trán như xua tan những buồn phiền của chị, sau đó dừng lại trên môi chị, dè chừng nhìn chị, cậu cảm thấy mình thật tội lỗi, đã khiến chị đau lòng như vậy... không lâu sau đó, chị rướn người lên đặt vào môi cậu một nụ hôn sâu nhất, mang phiền toái, sự nhớ nhung mà tan theo nụ hôn này. Đến khi trán cậu và chị chạm vào nhau, nụ hôn cũng dứt ra khi đó, chị nhìn cậu, lại nở nụ cười hạnh phúc nhất với cậu, đúng là chỉ cậu, mới mang được hạnh phúc nhất cho chị...
"Chị xin lỗi..."
"Đừng xin lỗi nữa Joohyun, ngủ đi nào, em yêu chị"
Cậu hôn lên đỉnh đầu chị như cách thường làm, rồi dỗ dành, hát ru những bài ballad cho chị nghe, cả hai sau đó cũng chìm vào giấc ngủ ngon nhất từ bữa giờ...
"Từ nay không được bỏ chị một mình nữa nhé!"
"Em biết rồi mà, ngủ đi"
________________
Suzy Bae_
Sao lúc nào cũng chưng cái bộ mặt này hay vậy nè =))))))))
Nhớ vote!!!!!!!!!!!!!!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Vip