19 Uyển Đình và Lý Gia Bình
.
Ánh sáng mờ yếu ớt hắt vào tấm màn đen tuyền bên trong căn phòng. Kim Thái Hanh mình trần ngồi dựa vào thành giường, trên người vết hôn vết cào lẫn lộn với nhau.
Kim Thái Hanh nhìn qua người bên cạnh vẫn đang ngủ, gã giở chăn ra nhìn thân thể của người nọ, môi cắn chặt rồi hạ xuống một nụ hôn ngay trán.
"Xin lỗi Chính Quốc."
Gã mặc áo vào rồi rời giường đi vệ sinh cá nhân, làm xong thì lại tiếp tục mở máy tính lên học. Gã nhất định phải tẩy trắng cho Điền Chính Quốc, cho anh em Thiên Hạ. Thứ tình cảm này quả nhiên không thể đùa được.
Hai tiếng sau cuối cùng lão đại họ Điền cũng chịu tỉnh dậy, hắn dụi mắt nhìn về phía ghế đối diện giường ngủ, 'vợ yêu' của hắn đang chăm chỉ học bài.
"Làm gì thế?"
Kim Thái Hanh tập trung cao độ nên không thể nghe thấy tiếng gọi khẽ khàng ngái ngủ của Chính Quốc.
Điền Chính Quốc bực dọc lớn tiếng.
"Kim Thái Hanh."
Thái Hanh giật mình ngẩng đầu.
"Cục cưng, ngài ngủ thêm chút đi, có đau chỗ nào không?"
"Sao không ở cạnh ta?"
"Tôi sợ tiếng lật sách và gõ phím sẽ đánh thức ngài. Làm sao? Chỉ cách có vài bước chân thôi."
"Con mẹ nó mông bố đau vãi lôz."
"Điền Chính Quốc, hạn chế chửi thề trước mặt chồng ngài." Kim Thái Hanh nhắc nhở.
"Lần sau không cho ngươi chichj nữa." nói xong rồi Điền Chính Quốc khoả thân đi vào trong nhà vệ sinh.
"Được rồi, không cho thì sẽ không làm. Ngài muốn gì đều được cả." Kim Thái Hanh nhìn theo hắn cho đến khi cánh cửa nhà vệ sinh đóng lại.
"Tính khí khó chiều."
.
Bóng dáng áo choàng tắm từ nhà vệ sinh bước ra, Kim Thái Hanh chỉ về phía giường ngủ. Mắt vẫn dán lên màn hình máy tính.
"Đồ ăn sáng."
"Không có nhã hứng." hắn đảo mắt một vòng rồi đi vào khu trưng bày trang phục được thiết kế riêng.
Kim Thái Hanh hít một hơi thật sâu, gập máy tính lại, gã một đường đi vào trong ôm người kia trở ra.
"Bỏ ông nội mày ra."
Thái Hanh đặt Chính Quốc xuống ghế ngồi, gã nghiêm mặt nhìn Chính Quốc.
"Ngay hiện tại ngài không phải là ông chủ của tôi mà là người yêu tôi. Nghe lời một chút đi. Ngài ăn đồ ăn tôi nấu là sẽ lăn ra chết ngay hay gì? Nếu ngài chết tôi sẽ chôn cùng mồ với ngài. Chúng ta chết cùng ngày cùng tháng cùng năm, bên nhau trọn đời trọn kiếp được chứ? Có vừa lòng không?"
Điền Chính Quốc môi mấp máy không thốt nên lời, tính háo thắng từ đâu không mời mà đến thật không đúng lúc.
"Vậy thì đừng là người yêu nữa. Chỉ cần như vậy thì ta sẽ không phải nghe lời ngươi. Thái Hanh, ta không muốn nghe mệnh lệnh từ bất kỳ ai, kể cả ngươi."
Kim Thái Hanh ngửa mặt lên trời bóp trán điều hoà hơi thở. Gã vừa định nói gì đó thì điện thoại lại reo lên.
"Tôi nghe đây."
"Học thần, tôi là Uyển Đình đây, liệu đã có câu trả lời hay chưa?"
Kim Thái Hanh nhếch một bên chân mày nhớ lại Uyển Đình là ai.
"Tôi tạm thời chưa nhớ ra chúng ta có quen gì nhau. Có thể gợi nhớ một chút không?"
"Trưởng ban cố vấn học tập muốn được cậu chiếu cố ở bãi xe đây."
"À tôi nhớ rồi." Gã liếc mắt nhìn Chính Quốc một cái, suy nghĩ một chút rồi đi lại ngồi xuống kế Chính Quốc, để điện thoại trên bàn bật loa ngoài, sau đó mở máy tính lên tiếp tục gõ gõ như đang bận không thể cầm điện thoại trên tay mà nghe.
"Vậy cậu muốn gặp khi nào? Hiện giờ tôi rất rảnh."
"Thật sao? Chúng ta có thể gặp nhau ở văn phòng của ban cố vấn."
"Vậy được, chiều nay tôi có tiết, ba giờ sẽ có mặt."
"Cảm ơn cậu! À... học thần này, liệu người kia có đến nữa không? Tôi hơi sợ chú ấy."
"Ai cơ?"
"Cái người hôm trước bẻ tay tôi ấy..."
"Không đến."
"Vậy gặp cậu sau!"
Điền Chính Quốc nghe xong cuộc đối thoại âm thầm mỉm cười. Điền Chính Quốc lại chả hiểu gã quá, Kim Thái Hanh máu ghen nhiều hơn máu não. Muốn gọi điện có gọi điện.
"Alo Quốc Quốc, gọi em làm gì đấy?"
"Bình Bình, hẹn một bữa ăn đi. Hôm nay em rảnh không?"
"Em rảnh chứ, với Chính Quốc đây thì luôn rảnh ạ."
"Vậy ba giờ chiều nay chúng ta đi ăn nhé, anh mời."
"Vâng ạ. Thái Hanh có đến không đấy? Em sợ cậu ta lắm anh ơi."
"Không đến."
Kim Thái Hanh trừng mắt giật lấy điện thoại của Chính Quốc đưa lên tai nghe.
"Thưa Lý tiểu thư, hôm nay lịch trình ở Thiên Hạ của lão đại nhà tôi khá dày. Do ngài ấy không biết nên mới tùy tiện hẹn như vậy, chúng ta tái ngộ nhau sau nhé."
"Ơ?"
Tút tút tút.
"Ngươi làm gì vậy?"
Kim Thái Hanh nghiến răng bóp mạnh khuôn mặt của Chính Quốc gằn giọng.
"Có phải ngài điên rồi hay không?"
"Người điên là ngươi mới đúng, làm cái quái gì không biết nữa. Ngươi hẹn hò được chẳng lẽ ta không?"
"Tôi hẹn hò bao giờ?"
"Còn chẳng phải hẹn hò thì là gì? Một câu học thần hai câu cũng học thần, con nhỏ đấy đúng là điên rồi, tuổi gì cướp người của ông đây. Ngươi đấy, ngươi bảo yêu ta mà suốt ngày bắt nạt ta, dù gì đi nữa ta cũng đứng đầu một tổ chức lớn, ngươi làm vậy ta còn có mặt mũi hay không?"
Kim Thái Hanh nhìn bộ dạng xù lông này của hắn có chút buồn cười, gã đưa tay kéo eo người nọ lại gần rồi nhấc lên đặt trên đùi.
"Được rồi. Lão đại bảo bối, ngài bình tĩnh. Hôm qua làm ngài như vậy sáng ra không nằm bên cạnh ngài khiến ngài cáu là lỗi của tôi. Cưỡng ép ngài ăn sáng là lỗi của tôi, chấp nhận đến cố vấn cũng là lỗi của tôi. Nhưng có một điều ngài phải làm rõ cho tôi, ở trước mặt anh em Thiên Hạ tôi đều rất chuẩn mực, không hề có nửa hành động quá phận với ngài. Hiện tại chỉ có hai người chúng ta, tôi mới bộc phát chút bản năng làm chồng thôi. Cục cưng có hiểu hay không? Chồng ngài lo cho ngài không ăn sáng sẽ dễ bị suy nhược cơ mà."
Điền Chính Quốc bĩu môi giận dỗi. Kim Thái Hanh chịu không nổi hôn môi một cái.
"Nào, tôi xin lỗi cục cưng, đừng giận dai như thế. Ăn sáng xong rồi cùng đến Thiên Hạ, chiều nay tôi phải đi học nên không ở cùng ngài được, phải tranh thủ chứ. Ngoan đi, xin ngài đấy."
"Có hẹn hò nữa không?" hắn chu môi hỏi.
"Hẹn hò cái đếch, chuông reo liền bay về ôm hôn ngài."
Cuộc cãi vã đi đến hồi kết. Kim Thái Hanh máu ghen nhiều là thật nhưng không ghen trẻ con như Điền Chính Quốc.
.
không má nào chịu thua má nào 😃 tội hai con mắm kia quá nên lấy tên chap tưởng niệm 🫂
ký tên.
quàng thượng mp chuẩn bị thi giữa kỳ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Vip